Phía trước đèn đỏ, xe dừng lại, ánh mắt dò xét của Dung Ẩn lướt qua gương mặt nhỏ nhắn đầy đắc ý của cô. Tư thế anh vẫn toát lên vẻ ung dung, chỉ khẽ nhếch môi hỏi: “Thật sao? Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng Thư Thanh Vãn lập tức nhận ra anh hoàn toàn không tin. Đấu với anh, đôi khi thật sự quá mệt mỏi. Cô vốn muốn tạo cho anh chút áp lực, nhưng lại chẳng mang lại chút thành tựu nào. Cuối cùng đành buông xuôi: “Được rồi, không có gì cả. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương