Mải mê với công việc, chẳng mấy chốc đã đến giờ Ngọ. Tố Tâm mang đồ ăn đến, nàng dùng bữa xong thì ra ngoài dạo bộ tiêu thực. Đến gần hoa đình, nàng thấy một nữ nhân mặc áo bối tử đỏ sậm, đầu cài đầy trâm vàng, bộ dáng vô cùng diễm lệ, đang ngồi vẽ tranh. Nàng ta thấy Phụng Ninh đi qua đường đá ngoài cửa sổ liền cười gọi:

“Nhị muội.”

Phụng Ninh đứng ngoài cửa sổ, gật đầu nhẹ, “Đại tỷ đã về phủ rồi?

Từ ngày Phụng Ninh xuất cung, Lý Vân Anh trốn ở nhà ngoại tránh phiền phức, mãi đến hôm qua mới về phủ. Từ khi Hàn Tử Lăng trả lại thiếp canh, Lý Vân Anh chẳng được yên ổn ngày nào, trong lòng cũng chất chứa không ít oán hận Phụng Ninh. Nàng vốn kiêu ngạo, trước giờ chưa từng yếu thế trước Phụng Ninh, dù trong lòng đầy bực dọc nhưng trước mặt Phụng Ninh vẫn giữ phong thái của trưởng tỷ.

Nàng đặt bút lông xuống, đứng dậy bước qua bậc cửa, đứng trước bậc thềm, ngắm nhìn muội muội hơn một năm không gặp.

“Muội rốt cuộc đã phạm chuyện gì trong cung mà khiến phụ thân cả ngày sống trong lo âu như thế?”

Đối với nhà họ Lý, Phụng Ninh chẳng buồn quan tâm, thản nhiên đáp:

“Đại tỷ muốn biết thì đến nha môn Cẩm Y Vệ mà hỏi.”

Lý Vân Anh bị nghẹn lời, hậm hực hỏi tiếp, “Muội định làm gì tiếp theo? Chẳng lẽ cứ mãi ở nhà thế này sao?”

Phụng Ninh cười mỉa, “Sao nào? Tỷ muốn muội sớm đi lấy chồng? Đâu có lý trưởng tỷ chưa xuất giá mà đã bảo muội muội lấy chồng trước? Hay là tỷ nên lo chuyện của mình rồi hãy nói với muội?”

Câu nói đó đâm thẳng vào lòng Lý Vân Anh, khiến nàng không giữ nổi vẻ bình tĩnh. Nàng nghiến răng nói: “Nếu không phải muội thấy Hàn Tử Lăng ở hành cung rồi đặt điều này nọ, ta cũng chẳng đến nỗi thê thảm thế này!”

Phụng Ninh bật cười khinh khỉnh: “Chậc, giành vị hôn phu của người khác mà còn mạnh miệng. Nếu chuyện của tỷ danh chính ngôn thuận thì Hàn gia đâu có lý do từ hôn?”

Lý Vân Anh giận đến đỏ bừng cả cổ, giậm chân quát: “Phụng Ninh, muội vẫn đang sống nhờ mẹ ta đấy, đừng có mà ngạo mạn quá!”

Quăng lại câu nói rồi, Lý Vân Anh vội vã quay về phòng trong cơn tức giận.

Phụng Ninh nhìn bóng lưng nàng rời đi, khẽ chớp mắt.

Ban đầu nàng mong đợi mẹ kế giúp mình lo liệu hôn sự với gia đình họ Hàn, nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng chỉ nhận được sự phản bội. Giờ nhìn lại cảnh nhà họ Lý, nghe nói nàng xông vào là ai nấy đều hoảng sợ tránh đi nơi khác, rõ ràng là loại người chỉ biết nể sợ kẻ mạnh.

Ta tiến địch lùi, từ nay không cần phải tỏ ra tử tế với bọn họ nữa.

Đến chạng vạng, Lý Nguy trở về phủ sau khi tan sở, cả nhà quây quần trong hoa sảnh dùng bữa. Đây là lần đầu tiên gia đình đoàn tụ kể từ khi Phụng Ninh vào cung. Nhìn con gái nhỏ với phong thái thay đổi rõ rệt, Lý Nguy và phu nhân Liễu thị cảm thấy trong lòng thật phức tạp.

Có lẽ vì không quen với việc đột nhiên có thêm Phụng Ninh như một “người ngoài”, bốn người nhà họ Lý dùng bữa một cách uể oải, trong khi Phụng Ninh thì không màng đến họ, tập trung lấp đầy bụng mình.

Sau bữa cơm, Lý phu nhân theo thói quen hỏi chuyện công việc của Lý Nguy ở nha môn, chỉ là Phụng Ninh vẫn chậm chạp không rời đi, khiến bà đành dừng lại và hỏi:

“Phụng Ninh, con không bận sao? Ta có chuyện muốn nói với cha con, con cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi.

Phụng Ninh đứng lên cúi chào: “Mẫu thân, con cũng có chuyện muốn bàn bạc với cha và người.

Lý Nguy và Lý phu nhân liếc nhìn nhau, lòng không khỏi lo lắng, chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra chăng?

“Con nói đi, Lý Nguy nghiêm mặt nói.

Phụng Ninh ngồi xuống tiếp lời:

“Thưa cha, thưa mẹ, từ khi mẫu thân con mất, các khoản tiền tháng của con đều do mẹ giữ hộ. Giờ con đã trưởng thành, liệu số tiền đó có thể trả lại hết cho con không?

Lý phu nhân nghe nhắc đến tiền thì thoáng căng thẳng: “Ta giữ giúp con đúng là không sai, nhưng lúc con vào cung, tiền đã được giao cho cha con lo liệu, từ lâu đã dùng hết rồi.

Phụng Ninh cười nhạt: “Chuyện này thật nực cười, khi đại tỷ kết thân với phủ Vĩnh Ninh hầu, tiền tổ chức tiệc cũng do tỷ tự chi sao?

Lý phu nhân nghẹn lời, gương mặt thoáng cứng lại, bà liếc mắt ra hiệu cho Lý Nguy xử lý.

Lý Nguy ho nhẹ, giải thích với Phụng Ninh:

“Phụng Ninh à, từ khi cha bị giáng chức, tình cảnh gia đình sa sút nhiều. Trước đây mẹ con giữ tiền của con thật sự đã bị cha dùng vào chuyện khác rồi. Con nhớ lần trước con lấy của cha bốn mươi lượng bạc không? Đó chẳng phải là tiền tháng của con sao?

Phụng Ninh đếm từng ngón tay, tính toán: “Đại tỷ mỗi tháng được hai lượng, con được một lượng, mười năm qua ít nhất cũng phải là một trăm hai mươi lượng. Dù tính bốn mươi lượng đó, cha vẫn còn nợ con tám mươi lượng.

Lý Nguy tái mặt: “Cha một năm chỉ được ba bốn mươi lượng lương, con bảo cha lấy đâu ra tám mươi lượng trả cho con?

Phụng Ninh đáp: “Lương của cha quả không nhiều, nhưng bao năm qua cha chưa bao giờ sống chỉ dựa vào lương cả.

Lý Nguy tức giận nghiêm mặt: “Phụng Ninh, con nhất định muốn gây bất hòa trong nhà sao?

Phụng Ninh nhếch môi cười lạnh: “Cha sinh ra con, nhưng không nuôi nấng con, là lẽ gì? Nếu cha không coi con là người trong nhà, thì cứ viết cho con một bức thư từ bỏ, con và cha cắt đứt quan hệ, từ nay tự lập thân.

Phụng Ninh hôm nay quyết ý, hoặc là có tiền, hoặc là rời đi, nàng phải chọn lấy một đường.

Lý Nguy nghe vậy, giận đến mức giọng khàn đi: “Con dám!

Phụng Ninh cũng đứng dậy, cười tự tin: “Cha à, con giờ đã là người bị đuổi ra khỏi hoàng cung, mang trên mình tội diệt cả nhà, sống nay chết mai, còn điều gì con không dám làm nữa?

Lý Nguy bị nàng làm cho tức không thở nổi, chỉ thở phì phò rồi liếc nhìn Lý phu nhân như cầu cứu. Nay Phụng Ninh như một tiểu tổ tông, đánh không được, mắng cũng không xong, chỉ còn cách nhún nhường.

Lý phu nhân không muốn dính líu, liền kéo tay con gái và con trai đi khỏi, dù sao quyền nắm giữ tiền bạc trong nhà đều do bà quyết, Lý Nguy muốn đưa tiền cho Phụng Ninh cũng khó.

Lý Nguy nhìn phu nhân rời đi, cũng quay lưng bước vào thư phòng. Ông vừa đặt chân vào thì Phụng Ninh đã theo sát vào.

Phụng Ninh không nói gì, chỉ đứng yên trước án thư.

Lý Nguy hết cách, chỉ vào ghế cạnh cửa sổ: “Tổ tông à, con cứ an phận chút đi.

Phụng Ninh nghe vậy ngồi xuống.

Nhìn con gái nhỏ tinh nghịch, Lý Nguy lắm nỗi ưu tư, hạ giọng xuống nói lời nhẹ nhàng: “Mẹ con đang lo liệu chuyện hôn sự cho con, con xuất giá cần sính lễ, trong nhà sẽ không để con thiệt thòi. Giờ con cứ làm tròn phận sự của mình, chờ đến ngày thành thân, yên ổn mà sống qua ngày, được không?

Phụng Ninh không đấu khẩu nữa, nhưng trong lòng lại ngầm đề phòng ông gây khó dễ về hôn sự, tránh rước về phiền phức không đáng.

“Cha, không giấu gì cha, con đã sớm được Hoàng thượng sủng hạnh rồi...

Nghe vậy, đầu óc Lý Nguy như có tiếng sét nổ vang, ông giật bắn người đứng bật dậy, lao nhanh tới trước mặt Phụng Ninh, quan sát từ đầu đến chân, mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài:

“Con không đùa với cha đấy chứ? Thật sự có chuyện này sao?

Phụng Ninh với vẻ xấu hổ và tức giận đứng lên, đáp: “Chuyện này con có thể lừa cha sao?

“Vậy tại sao con rời cung? Hoàng thượng vì sao không phong con làm phi? Ánh mắt Lý Nguy căng thẳng.

Phụng Ninh liếc nhìn ông, giọng chậm rãi: “Con uống thuốc tránh thai, chọc giận Hoàng thượng, nên bị đuổi ra khỏi cung.

Ba chữ “thuốc tránh thai như nhát dao cứa vào tâm trí Lý Nguy, ông tối sầm mắt lại, cả người chao đảo ngã vật xuống đất, chỉ thốt ra được mấy tiếng:

“Con… con…

Đây nào chỉ là tội chết, mà còn là tội tru di cả họ.

Con gái ông quả thực không lừa ông.

Chỉ một câu nói như muốn đoạt mạng ông, Lý Nguy nằm bẹp trên sàn, hơi thở yếu ớt.

Ánh mắt ông trống rỗng nhìn về phía trước, cảm giác tuyệt vọng như cơn sóng lớn đổ ập lên đầu.

Phụng Ninh kiên nhẫn đỡ ông dậy, đặt ngồi vào ghế, rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Cha, giờ thì có thể đưa tiền rồi chứ?

Lý Nguy lúc này chỉ muốn đâm đầu vào tường, nhìn con gái mà như nhìn thấy một quả bom nổ chậm, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy hoại ông. Chẳng còn tâm trí nghĩ tại sao nàng uống thuốc tránh thai, Lý Nguy gắng gượng đứng lên, chậm chạp bước tới giá sách, lấy ra một cái hộp bí mật, ném lên bàn, thở dài chỉ tay vào nó:

“Đây là số bạc riêng cha tích cóp bấy lâu, tổng cộng hai trăm lượng, đủ bù cho các khoản của con mấy năm nay rồi.

Phụng Ninh mở hộp ra, đếm từng tờ ngân phiếu, tổng cộng hai trăm ba mươi lượng bạc. Năm xưa khi mẹ nàng qua đời, một số tiền bà để lại đã bị Lý Nguy lấy mất, tính thêm các khoản của những năm qua thì cũng không đến nỗi thiệt thòi lắm.

Phụng Ninh để lại cho ông mười lượng, nói:

“Phần còn lại, con xin cầm đi.

Nàng xoay người đi, bỏ lại Lý Nguy ngồi bần thần trong ghế.

Ông chưa bao giờ hối hận như lúc này, hối hận vì ngày xưa không nên đưa Phụng Ninh vào cung.

Nếu để nàng an phận gả vào phủ Vĩnh Ninh hầu, giờ đây ông đã là thông gia với phủ ấy, trong kinh thành cũng có thể ngẩng cao đầu mà sống.

Nay lại “mất cả chì lẫn chài, rơi vào cảnh thân bại danh liệt.

Còn trách ai được?

Rõ là thiện ác có báo, ông trời đang trừng phạt ông đây.

Ông chỉ còn biết tích đức, cầu mong chết sao cho không quá thê thảm.

Dồn sức cuối cùng, Lý Nguy trở về hậu viện, thấy Lý phu nhân và con gái đang bàn bạc gì đó, không cần biết đầu đuôi, ông lập tức bước vào quát mắng, chỉ trích Lý phu nhân dạy con không đúng:

“Bà còn xúi giục Anh nhi làm chuyện xấu gì nữa? Nay nó đã mất hôn sự với phủ Vĩnh Ninh hầu, lúc này là phải sống kín đáo, bà làm mẹ chẳng lẽ không biết răn đe, để nó sống đàng hoàng, về sau dễ tìm được người tử tế?

Lý phu nhân chưa từng bị chồng mắng trước mặt con gái như vậy, bà tức tối nói: “Kế hoạch đổi hôn sự ngày xưa đâu phải mình tôi nghĩ ra, sao giờ lão gia lại đổ cả lên đầu tôi?

Lý Nguy đang bị tội tru di đè nặng, không còn nơi xả giận, bèn cãi nhau to với Lý phu nhân.

Cả hai phơi bày mọi bí mật, khiến Lý Vân Anh kinh hãi, chỉ biết quỳ xuống lạy lục xin hai người đừng cãi nữa.

Cuối cùng, Lý Nguy giận dữ ngồi xuống, nói gọn:

“Những chuyện khác ta không nói tới, chỉ một điều, về sau Phụng Ninh muốn gì đều phải đáp ứng, không được sinh ý đồ xấu nào nữa.

Lý phu nhân không tin nổi: “Sao? Con hồ ly tinh đó lại mê hoặc ông rồi?

Chữ “hồ ly tinh chạm vào lòng tự ái của Lý Nguy, ông giơ tay tát mạnh vào mặt Lý phu nhân, giận dữ quát:

“Im ngay, nó là con gái ta, bà dám nói vậy sao?

Thực ra, trong lòng Lý Nguy nghĩ, đó chính là người phụ nữ của Hoàng đế, ai cũng không thể khinh thường, nếu không há chẳng phải coi thường thiên uy?

Lý phu nhân sững sờ vì cái tát, ôm mặt nhìn người chồng vốn luôn kính trọng mình mà giờ đây thật xa lạ, bà nói trong ngỡ ngàng: “Lão gia, chúng ta làm vợ chồng mấy chục năm, ông chưa từng nặng lời với tôi, hôm nay lại đánh tôi…

Lời này khiến Lý Nguy suy nghĩ, xem ra những năm qua ông đã quá nuông chiều Lý phu nhân rồi.

“Tóm lại, hôm nay ta nói rõ ở đây: phải đối đãi tốt với Phụng Ninh, nếu không cả nhà chúng ta sẽ không yên thân!”

Nói xong, Lý Nguy quay lại thư phòng để nghỉ ngơi.

Lý Vân Anh nhìn theo bóng cha rời đi, như thể bầu trời sụp đổ, ôm chặt lấy mẹ:

“Mẹ, mẹ, mẹ đừng tức giận, đừng nổi nóng với cha, chúng ta cứ từ từ mà tính...”

Quay lại phía Phụng Ninh, sau khi tính sơ qua, nàng cũng đã có được hai trăm bảy, tám mươi lượng bạc, cũng khá đầy đủ. Ngày hôm sau, nàng tới miếu Thành Hoàng, vấn tóc kiểu phụ nữ lớn tuổi để trông già dặn hơn một chút, đến tiệm cầm đồ hỏi giá. Quả nhiên cần hơn ba trăm lượng, vẫn còn thiếu một ít. Cuối cùng, nàng mượn của Dương Ngọc Tố năm mươi lượng bạc, giữ lại mười lượng để chi tiêu, số còn lại dùng để thuê lại một cửa hàng nhỏ.

Năm ngày sau, mọi thủ tục hoàn tất tại Ty Hộ. Phụng Ninh còn mang cả Tố Tâm qua, nhờ cô giúp sửa sang cửa hàng, dựng quầy.

“Theo ta làm việc, so với trong phủ, mỗi tháng ta sẽ thêm cho ngươi năm trăm tiền.”

Điều này làm Tố Tâm vui không thể tả, Lý Nguy nhiều lần dặn dò cô chăm sóc Phụng Ninh, Tố Tâm dĩ nhiên vâng lời, bèn ngồi trông coi cửa hàng cho nàng.

Biển hiệu treo lên, cửa hàng chính thức khai trương.