Ô tiên sinh ngẩn người một chút, có lẽ đã quen đứng ra bảo vệ nàng, nên khi đột nhiên bị từ chối ông thấy không quen.

“Phụng Ninh, không thể đùa giỡn được đâu.

Phụng Ninh không chờ ông nói hết, lắc đầu đáp: “Thầy đâu thể bảo bọc con cả đời, phải không?

Ô tiên sinh mặt thoáng cứng lại, tránh ánh nhìn sáng ngời của nàng, chậm rãi gật đầu, “Con nói cũng đúng...

Quay người bước xuống bậc thang, đi được vài bước ông vẫn không yên tâm, ngoái lại nhìn, chỉ thấy Phụng Ninh tinh nghịch vẫy tay ra hiệu ông trở về. Ô tiên sinh đành thở dài một hơi, rời khỏi thư phòng.

Phụng Ninh vòng qua góc hành lang đến cửa chính, người quản sự canh cửa nhìn thấy nàng trở về thì giật mình kinh ngạc.

“Nhị tiểu thư, sao cô lại về đây? Nhìn thấy Phụng Ninh mang theo một bọc hành lý lớn, sắc mặt ông trở nên khó coi.

Có lẽ nghe thấy động tĩnh, Lý Nguy từ trong nhà bước ra vội vã, thấy con gái nhỏ đứng dưới cửa sổ, ông trợn tròn mắt:

“Phụng Ninh, sao con lại về? Hôm nay là lễ Vạn Thọ của bệ hạ, sao con lại có thời gian về phủ?

Lý Nguy bỗng nhớ lại hôm nay có quan viên truyền tin rằng con gái ông đã tỏa sáng tại điện Phụng Thiên, được cả triều thần ca ngợi. Chẳng lẽ Phụng Ninh được ân điển nên về phủ?

Phụng Ninh thu lại vẻ mặt, bình thản đáp: “Phụ thân, con có chuyện muốn nói với người.

Hai cha con cùng vào thư phòng, Phụng Ninh không nói nhiều, chỉ bảo rằng mình phạm tội khi quân và đã bị trục xuất khỏi cung. Lý Nguy nghe vậy thì sợ đến mức trượt khỏi ghế.

Chưa kịp nổi giận, Phụng Ninh đã an ủi: “Chuyện này hiện tại vẫn đang được giữ kín, chưa ai trong triều đình và nội cung hay biết.

Lý Nguy thấy lòng nhẹ nhõm hơn, chậm chạp đứng dậy, nghi ngờ hỏi: “Vậy là bệ hạ tha cho con?

Phụng Ninh cười hồn nhiên, mở rộng tay nói rõ ý mình: “Nếu phụ thân tốt với con, cả gia đình sẽ bình an vô sự. Còn nếu phụ thân đối xử lạnh nhạt, con đành phải la lên cho Cẩm Y Vệ bắt cả nhà chúng ta vào ngục, chẳng ai được sống yên ổn.

Lý Nguy nghe xong thiếu chút nữa phun ra ngụm máu già.

Ông vốn trông mong vào Phụng Ninh để phát đạt, chẳng ngờ lại phải chịu khổ vì nàng.

Nói xong, Phụng Ninh ung dung đi về phòng riêng.

Nàng đã từng đấu trí với người đàn ông tôn quý nhất thiên hạ, còn ai hay điều gì có thể khiến nàng e sợ?

Cảm giác buông tay thật tự tại.

Lý Nguy, kẻ ham sống sợ chết, lại thật sự bị cô con gái nhỏ nắm thóp.

Vừa sợ hãi lo Cẩm Y Vệ sẽ đến bắt người trong đêm, ông vừa sai người hầu hạ tiểu tổ tông.

Còn Phụng Ninh, thoải mái tắm gội rồi lên giường nghỉ ngơi.

Có lẽ do quá mệt mỏi, vừa chạm gối nàng đã ngủ say.

Lý Nguy ngay lập tức quay về hậu viện, thuật lại lời của Phụng Ninh cho phu nhân nghe. Phu nhân kinh hoàng đến tái mặt, vừa mắng Phụng Ninh là sao chổi gây họa cho gia đình, vừa thu dọn vàng bạc quý giá, còn đánh thức con gái lớn Lý Vân Anh và bế con trai nhỏ, ba người lập tức về nhà mẹ đẻ lánh nạn.

Còn Phụng Ninh, một khi buông lỏng, cơ thể như gục xuống, lại thêm ảnh hưởng của kỳ nguyệt sự, nàng nằm trên giường suốt ba ngày liền. Đến ngày thứ tư, mưa tan trời tạnh, thời tiết không còn oi bức, nàng liền đến học đường của Ô tiên sinh. Khi đó là cuối giờ Thân, học đường vừa tan học, hơi nóng đã tan, là lúc trong ngày mát mẻ nhất. Ô tiên sinh đang ngồi cắt dưa lạnh bên cạnh rừng trúc ở đình Mạn U, Phụng Ninh tựa vào cột hiên nhìn ông làm.

“Về nhà có ngủ ngon không? Ô tiên sinh vừa bận rộn vừa hỏi.

Phụng Ninh cười đáp: “Ngon lắm ạ.

Ô tiên sinh không nói gì thêm, hôm rời đi nàng khóc bảo rằng nàng sẽ không bao giờ quay lại chốn ăn thịt người này nữa. Cuối cùng đã chịu những tổn thương gì trong cung mà khiến nàng cảm thấy về nhà lại thấy dễ chịu.

Ô tiên sinh một lát lại cắt dưa cho nàng, một lát lại pha trà, Phụng Ninh định đứng dậy, nhưng ông giơ tay ngăn lại:

“Con cứ nghỉ đi, để ta chuẩn bị bữa tối cho con. Muốn ăn gì? Mì dầu ớt hay mì kéo tay?

Ánh nắng chiều xuyên qua lùm trúc, đổ ánh sáng đỏ rực xuống đất. Ông cứ đứng đó, dáng vẻ nhẹ nhàng trong ánh tà dương, chiếc áo dài màu trà, thân hình thanh mảnh, đôi mắt dịu dàng không thể diễn tả thành lời.

Có lẽ đã quen với sự mạnh mẽ, cao ngạo của người ấy trong cung, giờ đây khi nhìn Ô tiên sinh chăm sóc mình tỉ mỉ, Phụng Ninh bất giác cảm thấy lòng mình không kìm được xúc động.

“Thầy làm gì, Phụng Ninh ăn nấy.

Thì ra có những điều tốt đẹp không cần phải cố gắng lấy lòng.

Ô tiên sinh thấy đôi mắt nàng hơi đỏ, không hỏi thêm gì nữa, quay vào bếp.

Chẳng mấy chốc, mỗi người một bát mì dầu ớt, ăn sạch không còn sợi nào.

Trong lúc uống trà, Ô tiên sinh hỏi nàng, “Sau này con có dự định gì không?

Phụng Ninh đã suy tính vài ngày nay, ở lại phủ Lý không phải là kế lâu dài, nàng cần tìm một công việc để sinh sống.

“Con muốn đi làm thầy dạy ở nữ học quán, thầy thấy thế nào? Đợi khi nào ổn định, con sẽ chuyển đến ở hẳn, không quay về nữa.

Ba chữ “không quay về khẽ gợn lên trong lòng Ô tiên sinh, nhưng ông vẫn ủng hộ nàng, “Ý tưởng hay, mai thầy sẽ cùng con đi.

Sáng hôm sau, hai thầy trò đi xe ngựa hướng về phía bắc thành.

Danh phận cựu nữ quan trong cung của Phụng Ninh khá gây chú ý, các viện trưởng nữ học đều ngạc nhiên không thôi, nhưng khi thực sự muốn nhận nàng vào làm, họ phải cân nhắc kỹ càng. Có người lo rằng học quán nhỏ không chứa nổi một người như nàng, có người lại e ngại dung mạo nàng quá xuất sắc, có thể gây chú ý từ những kẻ ham vui. Ai nấy đều lịch sự từ chối.

Hai thầy trò liên tục đi tìm suốt hai ngày, đến ngày thứ ba cuối cùng tìm được một học quán gần cửa tây Phủ Tài Phường.

Học quán này khá đặc biệt, vừa có phần công, vừa có phần thương mại, bởi khu vực cửa tây có nhiều thương nhân ngoại quốc đến Đại Tấn làm ăn. Các thương nhân này dần định cư ở Đại Tấn, con cái họ cần học tiếng Trung Nguyên, cần học chữ nghĩa và sách vở. Để ổn định cuộc sống cho họ, Lễ bộ đã xây dựng một học quán, mời giáo viên, còn thương nhân ngoại quốc thì góp tiền xây dựng.

Học quán này chủ yếu dành cho trẻ dưới mười tuổi. Về sau, quy mô ngày càng lớn, bắt đầu phân ra lớp nam và lớp nữ. Viện trưởng của nữ học quán là một bà lão goá chồng, người ta thường gọi bà là phu nhân Âu Dương, xuất thân từ gia đình bá tước nên rất có thể diện. Bà nhìn thấy Phụng Ninh thì vô cùng yêu thích, mời nàng dạy thử một tiết. Phụng Ninh tận tâm tỉ mỉ, không chỉ học sinh yêu mến mà phu nhân Âu Dương cũng hết lời khen ngợi.

Nhưng lần này, Phụng Ninh đã thông minh hơn, chỉ nói rằng từ nhỏ nàng đã học tiếng ngoại quốc, hoàn toàn không nhắc đến việc từng vào cung.

Phu nhân Âu Dương thấy nàng là cô gái trẻ, trong lòng có chút do dự. Phụng Ninh cũng đã nghĩ đến điều này, nàng mỉm cười đáp:

“Thưa phu nhân, từ nhỏ tôi đã đính hôn, về sau vị hôn phu của tôi ra trận và hy sinh, tôi quyết tâm giữ trọn tiết hạnh, đời này không tái giá. Tôi cũng giống bà, có thể coi là một góa phụ giữ lòng chung thủy.

Tìm đâu ra một nữ thầy dạy ngoại ngữ thông thạo thế này, phu nhân Âu Dương như bắt được báu vật, tiền lương hàng tháng cũng thương lượng xong, ba lượng bạc mỗi tháng, dù không bằng công việc trong cung nhưng Phụng Ninh rất hài lòng.

Đã từng rèn giũa trong cung, nàng có phong thái rất đặc biệt, lời nói điềm đạm, hành động đâu ra đó, phu nhân Âu Dương để ý, có ý định đào tạo Phụng Ninh làm người kế nhiệm.

Phụng Ninh và phu nhân Âu Dương gặp nhau như tri kỷ, trò chuyện rất hợp ý.

Trên đường về phủ, nàng cảm thấy phấn khởi như vừa được tái sinh, vén rèm xe lên báo với Ô tiên sinh đang đánh xe phía trước:

“Mọi thứ đều tốt, chỉ là tạm thời không thể sắp xếp chỗ ở, nói là chỗ đã kín, phải đợi một thời gian nữa mới có phòng trống cho con. Thầy ơi, vậy là con đã có thể an ổn lập nghiệp rồi, phải không?

Ô tiên sinh nhìn Phụng Ninh hớn hở, như ngắm một bông hoa buổi sớm từ từ nở rộ:

“Đúng vậy, Phụng Ninh đã an ổn lập nghiệp rồi.

Ông cười vang, thúc xe ngựa tiến tới, “Trước khi con dọn sang đó, mỗi ngày thầy sẽ đưa đón.

Phụng Ninh nhìn bóng lưng thanh mảnh của ông, lòng cảm thấy ấm áp.

Thế là, Phụng Ninh đã an ổn tại nữ học quán, với thân phận tự xưng là góa phụ.

Thích nghi với một môi trường mới không dễ dàng, Phụng Ninh sáng đi tối về, không ngừng nghỉ. Ban ngày giảng dạy, nghiên cứu quy định của học quán, làm quen với từng nữ sinh, ban đêm lại thức khuya để chuẩn bị bài giảng ngày mai.

Phụng Ninh làm bất cứ việc gì đều rất nghiêm túc, say mê và không hề thấy mệt mỏi.

Nàng chẳng còn thời gian để nhớ về người ấy nữa.

Lãng quên là điều thường thấy trong hoàng cung, mỗi ngày đều có người lặng lẽ ra đi, thậm chí không để lại chút dấu vết nào.

Phụng Ninh cũng giống như một gợn sóng nhỏ không mấy nổi bật trong cung, lướt qua rồi chìm xuống đáy hồ, dần dần không còn ai nhớ đến.

Cung đình là nơi của những người tinh tường, đặc biệt là những người trong Dưỡng Tâm điện, nhạy cảm hơn ai hết. Điều nên hỏi thì không dám hỏi, điều không nên hỏi thì tuyệt đối không động đến. Ngay cả Dương Uyển, khi phát hiện mấy ngày liền Phụng Ninh không tới phục vụ cũng không dám nhiều lời.

Chỉ có Lương Băng, một đêm nọ trực ca không kìm nén được, đành đến phòng của Liễu Hải, mở lời thẳng thắn:

“Phụng Ninh đâu rồi? Năm ngày rồi không thấy nàng, ở Diên Hi cung cũng không còn tin tức. Công công, chẳng lẽ bệ hạ đã xử lý nàng ấy?”

Dù Lương Băng vốn là người ít nói, không hay biểu lộ cảm xúc, nhưng một khi có ai đó in sâu vào lòng nàng thì khó mà dứt ra được.

Liễu Hải nhìn nàng với ánh mắt nghiêm nghị, đáp:

“Lương Băng, những việc khác ta không quản, nhưng ba chữ ‘Lý Phụng Ninh’ từ nay không được nhắc đến ở Dưỡng Tâm điện nữa.”

Lương Băng ngây người, lòng nặng trĩu trở về phòng. Nhìn lên chiếc bàn dài quen thuộc, bên trái bên phải vẫn là chỗ nàng và Phụng Ninh từng ngồi cạnh nhau. Nàng vốn thấy chật chội, nhưng cô gái kia lại cứ thích ngồi sát bên. Cuốn Kinh Thi dịch dở còn dang dở ở trang đầu, chiếc bút lông sói vẫn vương mực, cây đèn lồng tím mới phát vẫn còn, nhưng phía sau bàn giờ đã trống trơn.

Không còn ai trao cho nàng một chén trà ấm khi nàng bận đến không ngẩng đầu lên.

Không còn ai lí lắc ngồi bên cạnh, dịu dàng gọi nàng một tiếng “tỷ tỷ rồi xin nàng chỉ dạy từng trang sổ sách.

Cũng chẳng còn ai khi nàng bận rộn chưa kịp ăn, lại vui vẻ nhét một miếng bánh vào miệng nàng.

Lương Băng không biết trong lòng bệ hạ nghĩ gì.

Chỉ biết rằng nàng thấy rất khó chịu.

Nâng chén trà lên, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trăng vẫn sáng, tiếng ve càng thêm thê lương, nhưng người đã không còn.