Dọc đường, các sạp hàng được bày la liệt như những ngôi sao trên trời. Con người cả đời đều tìm cách chữa lành những thiếu thốn từ thời thơ ấu, và Phụng Ninh cũng không ngoại lệ. Khi nhìn thấy những xiên kẹo hồ lô, nàng không kiềm chế được mà dừng lại. Ngày bé, mỗi lần chị gái đi chơi về, thường mặc váy đỏ rực rỡ, tay cầm mấy xiên kẹo hồ lô để khoe khoang trước mặt nàng, nhưng lại không nỡ chia cho nàng một xiên nào. Phụng Ninh bé nhỏ ngồi ôm gối dưới bậc thềm, ép mình phải quay đi để khỏi bận tâm. Bây giờ nàng đã có bổng lộc riêng, thích ăn gì thì tự mình mua. Phong bao lì xì và ngân phiếu mà Bùi Tuấn cho, nàng cất riêng vào một hộp khóa kỹ trong Tây Vi Phòng, vẫn quen dùng tiền của chính mình. Phụng Ninh ôm Quyền Quyền trong tay trái, tay phải cầm một xiên kẹo hồ lô, cười tươi đi đến Hồng Hạc Lâu. Chương Bội Bội đã đặt sẵn một bàn tiệc ở Hồng Hạc Lâu, chọn gian phòng nhã nhặn nhìn ra cửa sổ trên tầng hai. Khi Phụng Ninh và Ngọc Tố đến, nàng ấy đã rót rượu xong xuôi. “Mau tới đây, tôm hải sản tươi ngon vừa hấp xong, nhanh đến thử đi. Ngọc Tố buông tay Phụng Ninh, ngửi thấy mùi tôm liền ngồi đối diện Chương Bội Bội, cầm đũa nhận lấy con tôm lớn mà Bội Bội gắp cho. Phụng Ninh rửa tay sạch sẽ, tiện tay đưa khăn ướt cho Ngọc Tố, sau đó ngồi xuống giữa hai người. “Bội Bội tỷ, muội vừa khỏi phong hàn, không ăn được tôm, muội sẽ ăn món sườn kho tàu. Chương Bội Bội lập tức lo lắng, “Muội bệnh à? Khỏi hẳn chưa? Phụng Ninh chưa kịp trả lời thì Ngọc Tố đã đáp thay, “Tỷ không phải lo, Hoàng thượng đích thân chăm sóc muội ấy, khỏi hẳn rồi mới cho xuất cung. Phụng Ninh xấu hổ khi Ngọc Tố nói vậy trước mặt Chương Bội Bội, mặt nàng đỏ bừng đến mức muốn khóc. Chương Bội Bội bật cười, nhéo mũi nàng một cái, “Đừng ngại ngùng, Hoàng thượng thương muội nghĩa là mắt ngài ấy tinh tường. “Nếu thương mấy người yêu mị khác, ta mới tức chết đây này. Phụng Ninh thẹn thùng đến mức mặt đỏ bừng, “Bội Bội tỷ… Chương Bội Bội thở dài, gắp một miếng ngó sen kẹp thịt vào bát nàng, “Ta nhìn mà thấu cả rồi. Hoàng thượng là người sáng suốt, càng có ý đồ gì với ngài, ngài càng không ưa. Ngài thích những cô gái đơn thuần, ngây thơ như muội vậy. Phụng Ninh không muốn tiếp tục chủ đề này, gắp cho tỷ ấy một miếng trứng chiên hành, “Hôm nay chúng ta đi ngắm đèn, không nhắc đến Hoàng thượng nữa. Chương Bội Bội liếc nàng một cái, vừa ăn bánh trứng vừa nói, “Phụng Ninh, lát nữa muội đi cùng ta đến mấy cửa hàng của người Hồ, muội biết tiếng Hồ, giúp ta canh chừng, đề phòng họ giở trò tính toán. Bữa tiệc vừa qua nửa chừng thì cửa bỗng bị mở ra, bên ngoài vọng vào một giọng nam quen thuộc. “Bội Bội, Yến Thừa đến rồi, muốn kính muội một ly chúc mừng năm mới. Là giọng của Chương Vân Bích. Chương Bội Bội nhìn Ngọc Tố, có chút khó xử, giải thích nhỏ, “Ta không biết anh trai lại đi cùng Yến Thừa, chắc huynh ấy đã hỏi thăm hành tung của ta và báo cho Yến Thừa biết. Ngọc Tố đột nhiên cười nhẹ, thoải mái đứng dậy, “Gặp thì gặp thôi, có gì to tát đâu. Chương Bội Bội ra hiệu cho tỳ nữ mở tấm bình phong ra hai bên, hai người đàn ông phong độ tuấn tú lần lượt bước vào. Ánh mắt Yến Thừa lập tức dừng lại trên người Ngọc Tố, nàng vẫn bình thản hành lễ, “Chào Thế tử Yến. Yến Thừa cúi chào Chương Bội Bội và Phụng Ninh trước, rồi đáp lễ Ngọc Tố, “Ngọc Tố muội, nửa tháng nữa ta sẽ đi Tây Quan, hôm nay đến để từ biệt muội. Bàn tay của Ngọc Tố dưới ống tay áo khẽ run lên, nhưng nàng vẫn mỉm cười, “Vậy sao? Trước hết chúc Thế tử ra trận thắng lợi, vinh quy bái tổ. Yến Thừa khẽ động yết hầu, ánh mắt cháy bỏng nhìn nàng mà không nói gì. Chương Vân Bích thì lại chăm chú nhìn Phụng Ninh. Hôm nay nàng mặc áo dài đỏ nhạt, khoác thêm chiếc áo lông viền thỏ hồng phấn, gương mặt đẹp như tiên nữ trong ao ngọc Dao Trì. Suốt đời này, Chương Vân Bích chưa từng gặp cô nương nào đẹp đến thế. Không chỉ đẹp, mà còn toát ra khí chất thanh khiết, không nhiễm chút bụi trần nào. Sau khi chào hỏi xong, Chương Vân Bích bảo với Chương Bội Bội, “Ta sẽ ra đằng trước chuẩn bị chỗ ngồi ngắm đèn cho mọi người, mọi người tới sau nhé. Hai người đàn ông không nên lưu lại lâu, lần lượt lui ra ngoài. Khi cửa đã đóng, cảm xúc của Ngọc Tố thực sự trở nên buồn bã, Chương Bội Bội an ủi nàng, “Đừng lo, sẽ có lúc tươi sáng phía trước. Lần đầu tiên, Ngọc Tố thẳng thắn nhìn nhận tình cảm dành cho Yến Thừa, ngắm nhìn ánh sáng lung linh bên ngoài cửa sổ, nói một cách mông lung, “Bội Bội, nếu là tỷ, tỷ vcó chờ đợi không? Yến Thừa rời kinh thành là để chống lại hôn sự do gia đình sắp đặt, huynh ấy muốn tự mình làm chủ, tự quyết định hôn nhân của mình. Chương Bội Bội dừng đũa, “Muội có muốn nghe sự thật không? Ngọc Tố gật đầu. Chương Bội Bội nghiêm túc đáp, “Nếu là ta, ta sẽ đợi. Người đàn ông tốt thật sự rất hiếm. Gặp được người mình thích không phải dễ dàng, huynh ấy sẵn sàng vì muội mà chiến đấu, tại sao muội lại không sẵn lòng đợi huynh ấy chứ? Ngọc Tố nhìn sang Phụng Ninh, “Phụng Ninh, còn muội thì sao? Phụng Ninh nở nụ cười rạng rỡ, lông mày cong lên, “Nếu trên đời có một chàng trai theo đuổi muội như thế, thì dù trời long đất lở muội cũng sẽ đợi. Ngọc Tố không nói gì, chỉ nâng chén uống một ngụm lớn. Phụng Ninh biết nàng đã hạ quyết tâm, siết chặt tay nàng trong lòng bàn tay ấm nóng, “Ngọc Tố, được yêu là một may mắn. Phụng Ninh nói, ánh mắt ngập tràn ánh sao lấp lánh nhưng lại có chút u buồn. Trời tối hẳn, cả miếu Thành Hoàng như viên minh châu bừng sáng giữa đêm, những đèn lồng ở hai bên mái hiên đều đã thắp lên, ánh sáng lấp lánh trải dài bốn phía, tạo thành cảnh tượng lộng lẫy vô cùng. Đám người nhà họ Chương gồm thị vệ và bà tử vây quanh ba cô gái, không vội vàng mà thong thả tiến về phía biển đèn. Một tỳ nữ đến báo cho Chương Bội Bội, “Đại tiểu thư, tối nay có một sự kiện đặc biệt, tiểu công tử của Hầu phủ phía Nam bày trận đèn phía trước, nói rằng nếu ai phá được trận, sẽ tặng hết số đèn đó cho người ấy. Chương Bội Bội nhếch môi cười, “Ai thèm mấy cái đèn tầm thường của hắn chứ. Dù nói vậy, nhưng Chương Bội Bội vẫn nhanh chóng đi về hướng ấy. Phụng Ninh kéo tay Dương Ngọc Tố, hỏi: “Tiểu Công tử của Hầu phủ Thành Nam là ai vậy? Phụng Ninh biết về Hầu phủ Thành Nam. Trong những lần giúp dọn dẹp tấu sớ ở Ngự Thư Phòng, nàng biết đây là một nhân vật tiếng tăm, là quân sư danh tiếng nhất của Đại Tấn, có tài liệu định chiến lược xa ngàn dặm. Nhưng một năm nọ, trong một trận đánh, kẻ địch đã liều mạng hy sinh ba nghìn quân để đổi lấy một chân của Hầu gia. Giờ đây, ông đã về nhà dưỡng lão, sống nhàn tản. Ngọc Tố đáp: “Hầu gia Thành Nam có hai con trai. Trưởng tử điềm đạm và hiền lành, được tiếng là người tài ở kinh thành, hiện đang làm chức Thứ Cát Sĩ ở Hàn Lâm Viện và rất được bệ hạ coi trọng. Còn thứ tử thì ngoài đời đồn là chơi bời, lêu lổng, nhưng thật ra lại là người thông minh và tài ba, rất giỏi về các loại cơ quan, thuật toán kỳ quái. Chỉ có điều sức khỏe không tốt, nhưng phải nói là một người phong lưu và tài hoa. Một lát sau, Phụng Ninh theo dòng người đến trận đèn và hiểu tại sao Ngọc Tố gọi công tử này là “người tài hoa. Chàng thiếu niên mặc áo trắng, tay cầm quạt lông, lười biếng ngồi trên bục chính giữa trận đèn. Chàng vô cùng anh tuấn, không kém Bùi Tuấn là bao, chỉ có nét mặt hơi nhuốm vẻ ưu sầu. Tiếng tăm của công tử Thành Nam lan rộng khắp nơi, và hôm nay trận đèn được bày ra thu hút không ít thiếu nữ xinh đẹp, ai nấy đều khích lệ anh trai hoặc em trai mình cố gắng phá trận đèn để có được dãy đèn xinh đẹp kia. Khi Chương Bội Bội xuất hiện, đám đông tự động nhường đường. Nàng lớn lên trong cung, phong thái chẳng khác gì công chúa, còn là một trong những ứng cử viên sáng giá cho vị trí hoàng hậu. Những cô nương khác khi gặp nàng cũng thường gọi một tiếng “Đại tiểu thư” đầy kính trọng. “Đại tiểu thư, hôm nay cô tới đây, có phải định tự mình ra tay phá trận đèn của công tử không? Chương Bội Bội khẽ liếc nhìn công tử Thành Nam với vẻ không ưa, “Ta cần mấy cái đèn này làm gì? Ở nhà ta đèn cũng không có chỗ để rồi. Công tử Thành Nam nghe vậy thì không chịu, đứng lên từ bục, chỉ tay về phía Chương Bội Bội từ xa: “Đại tiểu thư Chương, năm ngoái trong buổi thọ yến của Thái hậu, chúng ta chơi bài lá trong Ngự Hoa Viên, cô thua ta và đã hứa rằng sẽ có ngày bắt ta thất bại. Hôm nay cơ hội đến rồi đấy. Nếu cô phá được trận của ta, ta sẽ theo họ cô. Chương Bội Bội hừ một tiếng, mặt đỏ bừng lên vì giận, “Để ngươi họ Chương thì quá tiện nghi cho ngươi. Nếu có bản lĩnh, ngươi hãy theo họ của Quyền Quyền nhà ta. “Quyền Quyền là ai vậy? “Nó là con mèo của Diên Hi Cung. Nàng chỉ về phía Quyền Quyền trên tay Phụng Ninh. Quyền Quyền tỏ ra rất phối hợp, vẫy cái đuôi dài trắng muốt như tuyết, kiêu ngạo mà uyển chuyển, khiến Phụng Ninh và Chương Bội Bội vô cùng tự hào. Chương Bội Bội giơ ngón tay cái, “Đúng là ta không thương yêu ngươi uổng công. Công tử Thành Nam suýt bị tức đến phun máu, “Được, được, được, cô cứ thử đi. Chỉ cần cô phá được trận này, họ của ta sẽ là của cô. Chương Bội Bội chống tay lên hông, ra hiệu cho mọi người lùi lại để nàng tiện phá giải câu đố và trận đèn. Chương Vân Bích đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu, rồi quay lại thấy Phụng Ninh đang cúi xuống chăm chú ngắm một chiếc đèn hình đầu mèo. Chiếc đèn ấy trông như một con cú mèo hung dữ, với những đường nét uyển chuyển. Quyền Quyền nhìn chằm chằm vào chiếc đèn, Phụng Ninh khẽ hỏi nó, “Quyền Quyền, có đẹp không? Ngươi thích không? Quyền Quyền kêu nhẹ: Muốn. Phụng Ninh cười, “Vậy chúng ta cổ vũ cho Bội Bội tỷ, để tỷ ấy phá được trận đèn nào. Quyền Quyền tiếp tục kêu khe khẽ, Phụng Ninh lại dỗ dành, “Rồi ta sẽ mua cho ngươi một cái nhé. Đúng là quá dịu dàng. Chương Vân Bích thầm nghĩ. Phụng Ninh đứng dậy, bất chợt không thấy Ngọc Tố đâu, đưa mắt tìm thì thấy nàng đang đứng trước một con thuyền nhỏ bán lan. Nơi đây gần sông Tào Hà, nhiều thương nhân và thường dân lái những chiếc thuyền dài, tụ tập buôn bán đủ loại cá tươi và hoa quả. Ngọc Tố chọn một giỏ hoa mai, đang mặc cả giá với người bán. Phụng Ninh định tiến đến chỗ nàng thì nhận ra có một người đàn ông đứng cách Ngọc Tố ba bước. Người ấy đứng khoanh tay sau lưng, tay cầm một chiếc đèn hình con thỏ. Phụng Ninh khẽ mỉm cười rồi không đến quấy rầy. Nàng ôm Quyền Quyền, bước đến một cửa tiệm đối diện con thuyền bán lan. Trước cửa tiệm có hai hàng giá đèn, trong đó một hàng treo đầy các loại đèn lụa, đèn có vải bóng thêu tranh sơn thủy, xen kẽ là những bài thơ Đường và Tống. Phụng Ninh quyết định lấy bạc ra để mua một chiếc. Khi móc túi lấy bạc vụn, nàng sực nhớ ra điều gì, liền lấy từ trong túi thơm ra một tờ ngân phiếu hai mươi lượng, chính là tờ nàng cố ý lấy từ chồng ngân phiếu mà Bùi Tuấn đưa cho. Nàng dùng ngân phiếu đó mua hai chiếc đèn. Một chiếc đèn “Tây xuất Dương Quan để tặng chính mình, coi như món quà Nguyên Tiêu từ bệ hạ. Một chiếc đèn “Đào hoa y cựu để tặng cho Bùi Tuấn, như lời cảm ơn. Chiếc đèn nàng chọn cho Bùi Tuấn có chút đặc biệt. Trên đèn là hình một người thiếu phụ sống động, đang hái hoa trong vườn, người chồng cao lớn đứng bên cạnh, đưa tay giúp nàng gỡ một cánh hoa rơi vướng trên tóc. Người thiếu phụ quay đầu, hai vợ chồng nhìn nhau sâu sắc, trông như một đôi tiên đồng ngọc nữ. Phụng Ninh rất thích chiếc đèn, cũng thấy đôi chút ngưỡng mộ. Chẳng bao lâu sau, từ phía biển đèn vang lên tiếng reo hò ầm ĩ. Phụng Ninh ngoảnh lại, thấy Chương Bội Bội đang đứng trên bục, vui vẻ vẫy tay với nàng, “Phụng Ninh, muội xem, ta đã giúp muội phá trận rồi. Ở đây có một cây đèn có thể dẫn muội ra biển đèn trên sông. Muội thích ngắm đèn mà, mau đi đi! Nghe theo tiếng gọi, Phụng Ninh nhìn về phía xa, thấy trận đèn mà công tử Thành Nam bày đã được dỡ bỏ. Những cây đèn nối thành một chiếc cầu tre, trải dài tới tận mặt nước sông.