Phụng Ninh trở về Diên Hi cung nghỉ ngơi, còn Ngô ma ma đến Dưỡng Tâm Điện để báo cáo lại. Lúc đó, vừa dùng xong bữa trưa, nghe Ngô ma ma kể chuyện gặp Chương Bội Bội ngoài cung, Bùi Tuấn cũng không bận tâm lắm. Chàng và Phụng Ninh đường hoàng không cần giấu giếm, mà Chương Bội Bội cũng không dám gây sự với nàng đâu, Bùi Tuấn tin chắc nàng ta không có gan làm vậy. Nhận được cuốn sách đã dịch, Phụng Ninh liền thức đêm để nghiên cứu kỹ lưỡng. Quả thật, Ô tiên sinh đã cẩn thận đánh dấu các lỗi sai, nàng liền lần lượt sửa lại từng lỗi, còn chép lại một lần nữa. Công việc này khiến nàng bận rộn đến cuối tháng. Lại đến ngày các nữ quan rời cung về phủ. Chương Bội Bội chưa từ Từ Ninh Cung trở lại, Dương Ngọc Tố vui vẻ thu dọn hành lý, không bao lâu sau Hạ Linh Chi sang thăm, thấy Phụng Ninh đang ngồi bên án thư bận rộn, rõ ràng là không định về nhà, cô ta không khỏi tỏ vẻ ngưỡng mộ, nói với Dương Ngọc Tố, “Thật ghen tỵ với Phụng Ninh, nàng đã dứt khoát cắt đứt với gia đình, không cần bận lòng với mấy chuyện xã giao phiền phức. Dương Ngọc Tố bỏ gói hành lý xuống, mời Hạ Linh Chi vào ngồi cùng trên giường nói chuyện. “Cô nói vậy là sao? Hạ Linh Chi bày tỏ nỗi phiền muộn: “Mỗi lần đến ngày ra khỏi cung là ta lại phát sầu. Cha mẹ ở nhà cứ liên tục tra hỏi, nào là bệ hạ có từng sủng hạnh nữ quan chưa, bao giờ thì tới lượt ta? Nghe ta chưa được sủng hạnh, họ liền mắng mỏ, trách rằng tacdại dột, không biết cách lấy lòng bệ hạ. “Nói thật là ta thậm chí còn không thấy mặt bệ hạ thì làm sao mà lấy lòng được? Dương Ngọc Tố cũng mong Phụng Ninh sớm được phong quý nhân. “Đúng thế, nhưng có lẽ phải từ từ thôi. Ta đoán bệ hạ định lập hậu trước, rồi mới phong phi tần, không cần phải vội. Hạ Linh Chi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xung quanh không có ai, liền ghé sát Dương Ngọc Tố thì thầm, “Cô có thấy kỳ lạ không, bệ hạ đã mười chín tuổi, cũng không còn nhỏ, đúng lúc hào hứng nhất mà lại không gần gũi nữ sắc. Ban đầu mọi người còn nghi ngờ bệ hạ… Cô ta ngừng lại một chút, rồi hạ giọng tiếp lời, “Giờ ta cũng không thể không nghĩ vậy. Dương Ngọc Tố hiểu ngay ngụ ý của Hạ Linh Chi, nhịn không được liếc nhìn Phụng Ninh rồi bật cười không nói nên lời. Phụng Ninh ngồi quay lưng lại, cảm thấy khó chịu như ngồi trên đống kim châm. Làm sao mà bệ hạ lại không giỏi ở khoản đó được chứ? Chàng mạnh mẽ lắm cơ mà. Hôm đó ở Chung Thụy Cung, eo nàng gần như bị chàng làm cho muốn gãy lìa ra ấy. Ngày tháng vào thu, không khí càng thêm se lạnh. Phụng Ninh bắt đầu ngày đêm đến Phiên Kinh Xưởng, vừa để tìm hiểu quy trình và chi phí khắc in sách, vừa để bàn bạc về việc khắc các con chữ sống. Phiên Kinh Xưởng bận việc, ai nấy đều không muốn bỏ công sức vì một cô gái trẻ, thành thử công việc bị trì hoãn và khó tiến triển. Phụng Ninh cũng không thể việc gì cũng nhờ Liễu Hải can thiệp, nàng phải tự học cách giải quyết mới được. Lương Băng động viên nàng, “Vạn sự khởi đầu nan. Muội thử nghĩ xem, chỉ cần khắc thành công một bộ chữ sống, sau này muốn in bao nhiêu sách cũng được. Đây là việc có lợi cho muôn đời đấy. Nghe vậy, Phụng Ninh liền phấn chấn tinh thần và suy tính kỹ lưỡng hơn. Nàng chợt nhớ lại việc Bùi Tuấn ngày xưa từ thân vương lên kế vị đại thống, chàng đã làm thế nào để gây dựng thanh thế ở kinh thành. Sao nàng không thử nhờ chàng chỉ dạy một chút nhỉ? Nghĩ vậy, Phụng Ninh chuẩn bị một ấm trà cúc thu, định đến Ngự Thư Phòng tìm bệ hạ để học hỏi kinh nghiệm. Nói ra thì đã hơn mười ngày nàng và Bùi Tuấn chưa thân mật, không chỉ vậy, gần đây nàng hay phải đến Phiên Kinh Xưởng, còn Bùi Tuấn thì bận rộn điều phối quân vụ ở tiền triều, vì biên cương Tây Nam có chiến sự. Tin chiến báo ngày ngày được đưa về ba lượt, đây là trận chiến đầu tiên sau khi Bùi Tuấn đăng cơ, chàng rất nghiêm cẩn quan tâm. Biết chàng bận rộn, Phụng Ninh cũng không dám quấy rầy. Nhưng hôm nay, nghe tin chiến thắng từ Tây Nam đưa về, nàng mới dám đến tìm chàng xin lời chỉ dạy. Dương Uyển và Trương Nhân Nhân đang tấu sự ở Ngự Thư Phòng. Bùi Tuấn đang đọc tấu chương, mỗi lần Dương Uyển nói một câu, chàng lại đánh dấu một chỗ, trông rất tập trung. Phụng Ninh nhẹ nhàng mang trà đặt xuống bên bàn ngự án, thấy mọi người đang trò chuyện hăng say, nàng định lặng lẽ rời đi thì Bùi Tuấn đột nhiên chỉ về phía giá sách bên tường phía đông. “Lấy bản ghi chép thông quan mà Trừu Phân Cục vùng Tây Bắc gửi lên mấy hôm trước cho trẫm xem. Trong đống đó có mấy văn thư ngoại bang là do Phụng Ninh chú giải và dịch, nàng biết rõ chúng đặt ở đâu. Khi nàng cầm về và hạ tay xuống, Bùi Tuấn bỗng nhiên nắm lấy đầu ngón tay nàng không chịu buông, ngón cái chầm chậm vuốt ve quanh đốt tay nàng, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể. Tim Phụng Ninh đập mạnh, cả người cứng đờ, mặt đỏ bừng, không dám liếc sang phía Dương Uyển. Dương Uyển đứng bên cạnh, cầm cuộn văn thư đọc, nội dung ghi chép về sản lượng lương thực, thuế và dân số của từng tỉnh trong nửa năm qua, còn Trương Nhân Nhân thì quỳ ở đối diện, vừa ghi chép vừa chỉnh sửa số liệu theo yêu cầu của Bùi Tuấn. Hai người đều không để ý đến động tĩnh bên trên bàn ngự án. Bùi Tuấn vừa mân mê đốt ngón tay Phụng Ninh, vừa chăm chú nhìn tấu chương và nhắc nhở Dương Uyển, “Hãy so sánh số liệu của các tỉnh với các báo cáo của Trừu Phân Cục. Xem những nơi nào có chênh lệch, nơi nào có dấu hiệu gian lận. Nói xong, chàng điềm tĩnh thả tay Phụng Ninh, rồi ra lệnh cho nàng, “Việc này khá phức tạp, nàng giúp Dương Uyển kiểm tra lại các số liệu của Trừu Phân Cục từ biên cương. Phụng Ninh liếc nhìn chàng một cái, mặt đỏ lựng, khẽ đáp, “Thần thiếp tuân chỉ. Nửa canh giờ sau, khi Dương Uyển và Trương Nhân Nhân lui về phòng trực, Phụng Ninh kiếm cớ dâng trà để lẻn vào Ngự Thư Phòng. Lần này, Bùi Tuấn không bỏ qua, chẳng nói lời nào bế nàng lên ngang người, vội vã đi vào nội điện. Hôm nay Tây Nam báo tin thắng trận, Bùi Tuấn tâm trạng thư thái, hứng thú ngập tràn. Chàng bế nàng với lực đạo mạnh mẽ, vững vàng, Phụng Ninh vô thức ôm lấy cổ chàng, cả người như bị khóa chặt trong vòng tay chàng, cảm nhận được lồng ngực rắn chắc và hơi thở thanh khiết của chàng, khiến nàng không khỏi ngẩn ngơ. Trời biết nàng khao khát vòng tay chàng đến nhường nào. Nhưng nàng không thể không khẽ đẩy chàng ra, ngượng ngùng nói, “Bệ hạ, thật xin lỗi, thiếp… thiếp đến ngày rồi… Bùi Tuấn dừng lại, cơn khát khao sâu thẳm như sóng biển thoáng chốc rút đi, thay vào đó là một thoáng thất vọng. Nhưng chút thất vọng ấy thoáng qua trong chớp mắt. Chuyện con cái không thể nóng vội được. Bùi Tuấn lập tức đặt nàng xuống. Khi thân mình chạm đất, lòng Phụng Ninh cũng thoáng hụt hẫng. Ngoài những lúc gần gũi thân mật kia, chàng chưa bao giờ dành cho nàng bất kỳ cử chỉ thân mật nào khác. Những điều như nắm tay, tựa đầu như đôi phu thê bình thường, đối với nàng, là điều không dám nghĩ tới. Thích một người là thế, chẳng thể ngừng việc tựa nương vào chàng, mà chẳng hay biết kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Phụng Ninh khẽ xoa đầu, tự mình mỉm cười, gạt bỏ đi những suy nghĩ vẩn vơ. Tháng Chín đã trôi dần về giữa, trời nhanh tối hơn, vẫn chưa đến giờ dùng bữa tối mà trong điện đã chìm vào bóng tối. Phụng Ninh thắp lên một ngọn đèn nhỏ đặt trên án, còn Bùi Tuấn thì đã ngồi xếp bằng trên kỷ, tay cầm sách mà thần sắc điềm nhiên như mọi khi, chẳng biểu hiện cảm xúc nào. Phụng Ninh lên tiếng về công việc: “Bệ hạ, Phiên Kinh Xưởng dường như thần nữ không dễ mà thực hiện được ý định. Bệ hạ có thấy thần nữ nên bắt đầu từ đâu không? Bùi Tuấn là đương kim Hoàng đế, đối với chàng thì xưởng in quả là một nơi bé nhỏ, chẳng đáng gọi là quan trọng, chỉ cần một đạo chỉ là mọi việc đã được thông suốt. Nhưng chàng không làm vậy, vì với Phụng Ninh, việc nhờ cậy vào thánh chỉ chính là hạ sách — nàng cần phải rèn luyện. “Vào một nơi mới, đừng vội bộc lộ ngay ý định của mình. Cứ đi vòng quanh xem xét đã, tìm hiểu rõ nhân tình nơi đó. Hiểu người, chuyện sẽ dễ dàng hơn. Ở đâu rồi cũng sẽ có kẻ nắm quyền, nhưng bên cạnh đó luôn có người ủng hộ và cả kẻ ngấm ngầm muốn thay thế. Những mối liên kết chằng chịt ấy chính là điểm đột phá của nàng. Chàng hồi tưởng lại khi các quan tới đón chàng từ Phủ Tây Vương về triều, chính chàng cũng đã khéo léo lợi dụng sự bất hòa giữa hai phe trong triều để đạt được mục đích của mình. “Xem ai là người phụ trách việc của nàng. Người ấy có ưu tư gì? Có gì nàng có thể lợi dụng không? Phụng Ninh, trong này có nhiều điều để học. Ta có thể hạ chỉ ép xưởng in phải làm việc của nàng, nhưng ta hy vọng nàng tự tìm ra phương cách, để rồi dẫu có đi đến đâu làm gì, cũng sẽ biết đâu là con đường phải đi. “Nhớ lấy, đừng trông đợi ai đó chống lưng, người duy nhất nàng có thể dựa vào chính là bản thân mình. Dù là làm phi tử của chàng, chàng cũng mong rằng Phụng Ninh có thể tự mình gánh vác mọi việc. Phụng Ninh chăm chú lắng nghe, đôi chút mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu: “Thiếp nhớ rồi. Bùi Tuấn để ý nàng có vẻ hơi yếu sức hơn mọi khi, tinh thần không được tốt, bèn nhìn kỹ một chút, nhận ra hàng mày nàng khẽ nhíu, mắt cũng hơi đỏ, đôi môi lại nhợt nhạt hơn. Chưa từng thấy nàng yếu ớt thế này, chàng bất ngờ hỏi: “Có phải nàng thấy khó chịu lắm không? Phụng Ninh vốn thường có chu kỳ không đều đặn, đôi khi đến muộn cả hai, ba mươi ngày, có khi mấy tháng không đến. Có lẽ dạo gần đây công việc bận rộn quá, lần này mới lại đau hơn thường lệ. Nàng không dám kêu đau trước mặt chàng, chỉ lắc đầu. Bùi Tuấn khẽ hừ một tiếng, chàng khẽ giơ tay định gõ vào trán nàng, rồi lại khựng lại, chỉ chạm nhẹ lên trán nàng, “Không được dối trẫm. Lúc ấy Phụng Ninh mới thú nhận, “Bệ hạ, quả thực có chút đau. Thần sắc Bùi Tuấn lập tức nghiêm lại, ngay tức khắc truyền thái y. Vẫn là vị thái y lớn tuổi lần trước, ông vừa ngồi xuống đã cầm mạch và chẩn đoán, chưa lâu đã đứng lên, cúi người bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, không phải hỷ mạch. Phụng Ninh bối rối đến muốn chui xuống đất. Bùi Tuấn cũng không khỏi vừa bực mình vừa bật cười. “Không phải việc ấy, là nàng ấy đến kỳ, đau bụng không ngớt, ngươi xem thế nào giúp nàng ấy đi. “À, à, hóa ra là thế, lão thần thất lễ rồi. Thái y lớn tuổi vội ngồi xuống bắt mạch lại, lần này lâu hơn một chút, thần sắc thoáng chùng xuống. Bùi Tuấn dựa mình trên ghế, thấy thần thái của thái y nghiêm trọng, liền buông sách, ngồi thẳng lại, hỏi: “Nàng ấy làm sao? Phụng Ninh cũng bắt đầu lo lắng không yên. Nàng vẫn mong sớm có thể sinh con cho chàng và được phong quý nhân, lỡ mà mắc bệnh gì thì sao đây. Thái y thở dài, giọng có phần tiếc nuối: “Cô nương bị chứng hàn cung, hẳn là mắc phải từ lúc nhỏ, cần phải điều trị dần dần. Bùi Tuấn thoáng sững người, lòng không khỏi chút hụt hẫng, nhưng vốn dĩ là người bình tĩnh, chàng không để lộ thái độ, mà chỉ dặn thái y: “Trẫm lệnh cho ngươi điều trị cho nàng ấy, mau chóng khôi phục sức khỏe. “Thần tuân chỉ. Thái y lui ra ngoài kê đơn, trong khi Phụng Ninh nước mắt lưng tròng, thút thít không ngừng. Ngày trước, Bùi Tuấn ghét nhất là nhìn phụ nữ khóc, nhưng giờ chàng đã quen với nước mắt của Phụng Ninh, bèn cầm lấy chiếc khăn quen thuộc, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, dịu dàng an ủi, “Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng. Phụng Ninh nhìn bàn tay chàng đưa tới, không kìm lòng được nắm lấy vạt áo chàng, đôi mắt đỏ hoe hỏi, “Chàng sẽ không… sẽ không bỏ mặc thiếp chứ? Bùi Tuấn hiểu ngay lo lắng của nàng, nhíu mày trách, “Không có chuyện đó, đừng nghĩ bậy bạ. Chàng là kẻ bạc tình sao? Phụng Ninh mỉm cười, nàng biết rằng Bùi Tuấn sẽ không nói những lời giả dối để an ủi nàng. Lời chàng nói ra là thật lòng, khiến nàng vô cùng mãn nguyện. Nhưng chàng lại trêu nàng: “Thế nàng muốn làm tài nhân không? Nét mặt Phụng Ninh sụp xuống, nàng lắc đầu kiên quyết. Bùi Tuấn nhìn biểu cảm của nàng mà không khỏi bật cười. Ánh mắt nàng ánh lên nét dịu dàng, càng khiến chàng thấy lòng mình mềm nhũn, chàng đưa tay lau đi những giọt lệ còn đọng trên khóe mắt nàng. Đêm ấy, sau khi thái y sắc thuốc cho nàng, uống xong quả nhiên nàng không còn đau nữa, Phụng Ninh cũng có thêm động lực. Vì việc con cái có lẽ chưa thể xảy ra ngay, nên nàng quyết định tập trung vào công việc. Theo lời Bùi Tuấn chỉ dạy, nàng vào Phiên Kinh xưởng, không vội tìm kiếm ai giúp mình, mà bắt đầu tìm cách giúp người ở đó, thay họ chạy qua lại nơi các cơ quan. Thời gian đầu, chẳng ai muốn giúp nàng, nhưng dần dần nàng nhận được sự giúp đỡ, có người còn tiết lộ rằng để in chữ thì nàng nên tìm một ông lão họ Lý. Ông lão Lý này là một thợ thủ công già, tay nghề rất giỏi, dưới tay ông có nhiều thợ khéo léo chăm chỉ, nhưng vốn dĩ xưởng in đã bận rộn, ai lại muốn kham thêm việc làm chữ in sống cho nàng. Vì thế, ông tìm mọi lý do thoái thác. Phụng Ninh phát hiện ông lão thích uống rượu, bèn nhờ Chương Bội Bội lấy từ Ngự Thiện Phòng một ít rượu ngon mang tới. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì mười lần. Điều nàng có thừa chính là quyết tâm không bỏ cuộc. Cuối cùng, ông lão Lý cũng không chịu nổi nữa, “Có giỏi thì ngồi uống với ta. Phụng Ninh cũng thật sự ngồi uống với ông suốt nửa ngày. Cũng may nàng quen uống đôi chút rượu, lại uống trước một viên thuốc giải rượu nên trụ được cả canh giờ, cuối cùng uống đến khi ông lão say mèm. Ông lão ôm cột ở hành lang phía sau xưởng in, say khướt mà khóc lóc thảm thiết. “Khi ta cưới bà ấy, nhà nghèo xác xơ, tiệc cưới, sính lễ chỉ tốn năm trăm tiền, ta khi ấy đã thề sẽ cho bà ấy áo gấm xiêm vàng, cho bà ấy cuộc sống đủ đầy. Bà ấy tin ta, ngày ngày vất vả bên ta dựng nghiệp. Sau ta mới tìm được công việc này, nhưng lúc đầu không có tiền lương, bà ấy còn bỏ cả của hồi môn ra giúp ta vượt qua khó khăn. Khi ấy ta nghĩ, sẽ cố gắng để sớm mua cho bà ấy chiếc vòng bạc… “Lửa bùng lên khắp núi, bà ấy lên núi hái rau, bị cháy đến không còn nhận ra mặt… “Bà ấy là bầu trời của ta, ai nói phụ nữ chỉ là nơi để đàn ông dựa dẫm? Bà ấy là bầu trời của ta. Giờ ta có danh phận thì ích gì chứ… bà ấy đã không còn, bà ấy đã chẳng được hưởng chút nào từ ta…