Sau bữa trưa hôm đó, Lý Phụng Ninh như thường lệ ra cổng Huyền Vũ. Buổi chiều nàng không phải trực, có đủ thời gian để cưỡi ngựa thoải mái. Lưu Hải vì lo lắng cho nàng, đã phái một tiểu nội giám theo sau.

Hai người đi đến chuồng ngựa để chọn ngựa. Lý Phụng Ninh luôn rất dịu dàng với bất kỳ con vật nào đến gần mình, nàng đặt tên cho con ngựa là “Tiểu Tráng“. Thực ra, nó không hề tráng kiện, trong đàn ngựa to lớn nó rất tầm thường, nhưng Lý Phụng Ninh vẫn động viên nó:

“Trong mắt ta, ngươi là xuất sắc nhất.

Nàng cũng hy vọng rằng một ngày nào đó, ai đó sẽ nói với nàng,

“Lý Phụng Ninh, ngươi là cô gái tuyệt vời nhất mà ta từng gặp.

Khi nghĩ đến điều đó, Lý Phụng Ninh tự mỉm cười.

Giờ Mùi hai khắc, là thời điểm nóng nhất trong ngày. Tiểu nội thị chê chuồng ngựa bốc mùi khó chịu, bảo Phụng Ninh đợi bên ngoài.

Phụng Ninh đứng dưới bóng cây, lấy ra túi rượu mà Bội Bội đã chuẩn bị cho nàng, uống một ngụm. Bên trong là rượu trái cây từ ngự thiện phòng, hương vị ngọt thanh và mát lạnh, đúng loại mà Phụng Ninh thích.

Gió ấm của đầu thu thổi qua một lúc, nàng thấy tiểu nội thị hối hả chạy ra.

“Phụng Ninh cô nương, không xong rồi, Tiểu Tráng mất tích rồi.”

Phụng Ninh nghe xong hoảng hốt: “Sao lại mất tích được?”

Hai người vào chuồng ngựa tìm một vòng, không thấy bóng dáng con ngựa, lại tìm đến ngự mã quan gần đó, ai cũng nói không thấy.

Phụng Ninh dọc theo sườn núi đi lên, nghĩ bụng Tiểu Tráng có thể chạy vào chuồng ngự dụng. Bên ngoài chuồng ngự có vài thị vệ canh giữ, Phụng Ninh lau đi nước mắt, e lệ bước tới chào hỏi họ:

“Các ngài có thể cho ta vào tìm một chút được không? Ta muốn tìm Tiểu Tráng.”

Những thị vệ này được huấn luyện kỹ càng, không nhíu mày lấy một lần, chỉ đáp lại một câu:

“Không có chỉ dụ, bất cứ ai cũng không được vào.”

Phụng Ninh đành phải bỏ cuộc, vừa quay đầu lại thì thấy một dáng người cao ráo đang bước nhanh về phía này.

Đã lâu lắm rồi nàng chưa thấy chàng mặc bộ y phục đen, thân hình rắn rỏi, lưng thon, vai rộng, chân dài. Cả khí chất thanh tao lạnh lùng của chàng như cây tùng trên đỉnh núi cao, tuyết đọng trên mây.

Phụng Ninh cúi mắt, khẽ nhún người hành lễ với Bùi Tuấn:

“Thần nữ kính chào bệ hạ.”

Bùi Tuấn chậm rãi bước tới, giọng thản nhiên hỏi: “Ngươi làm gì ở đây?”

Phụng Ninh chỉ về chuồng ngựa: “Thần nữ đến đây cưỡi ngựa buổi chiều, nhưng con ngựa bị mất, muốn vào chuồng ngự dụng tìm xem, bệ hạ có thể cho thần nữ vào tìm không? Biết đâu Tiểu Tráng đã chạy vào đó.”

Có lẽ vừa khóc, khóe mắt và chân mày nàng đỏ ửng. Ánh nắng mùa thu rơi trên hàng mi dài rậm, phản chiếu trong mắt nàng thành một vệt đỏ rực, làm cho khuôn mặt xinh đẹp thêm phần rạng rỡ.

Ánh mắt đen sâu thẳm của Bùi Tuấn dừng lại trên người nàng một lúc, giọng vẫn bình thản: “Mất thì thôi, trẫm sẽ chọn cho ngươi con khác.”

Phụng Ninh mím môi, vẻ mặt không nỡ: “Thần nữ đã cưỡi nó mấy ngày, thật sự không muốn mất nó.”

Bùi Tuấn cười lạnh. Chàng và nàng đã có những giây phút gần gũi trên giường, vậy mà cũng chưa thấy nàng bận tâm như vậy, trong lòng chàng chợt nảy sinh cảm giác khó tả. Chàng chỉ tay về phía các thị vệ:

“Chuồng ngự này đến chim cũng khó bay vào, nếu ngựa tự ý xông vào, đầu bọn họ cũng nên rời khỏi cổ.”

Thấy Phụng Ninh sắp hoảng loạn, chàng xoa xoa mi tâm, nói qua loa: “Trẫm sẽ dặn dò người tìm giúp. Thượng Lâm uyển cũng chỉ lớn chừng đó, ngựa không chạy xa được đâu.”

Chàng đã chịu giúp tìm, Phụng Ninh vui mừng khôn xiết, lau nước mắt rồi mỉm cười cúi chào:

“Đa tạ bệ hạ đã ban ơn. Vậy ngài bận, thần nữ không dám quấy rầy nữa.” Nói xong định lui xuống.

Bùi Tuấn nghiến răng: “Trẫm cho ngươi đi chưa?”

“À?” Phụng Ninh ngơ ngác nhìn chàng, “Ngài không phải chuẩn bị đi săn sao? Thần nữ cần làm gì?”

Bùi Tuấn ném túi nước từ tay thị vệ cho nàng:

“Cầm nước cho trẫm.”

Phụng Ninh vội vàng đón lấy, ôm chặt vào lòng, ngơ ngác đi theo sau chàng hỏi:

“Thần nữ theo ngài chạy à?”

“Thần nữ không giỏi cưỡi ngựa lắm.”

“Ngài có ngựa cho thần nữ cưỡi không?”

“Hay là, bệ hạ dạy thần nữ cưỡi ngựa luôn đi?”

Cuối cùng cũng không quá ngốc.

Chẳng bao lâu sau, thị vệ dắt ra hai con ngựa Xích Thố, một lớn một nhỏ. Phụng Ninh trông thấy con ngựa đỏ óng ánh trong truyền thuyết, mắt sáng lên vẻ ngưỡng mộ.

Chưa đợi nàng mở miệng, Bùi Tuấn đã nhấc nàng lên ngựa.

Bùi Tuấn thực sự là một thầy giáo tuyệt vời.

Bất kể làm việc gì, chàng đều tập trung nghiêm túc, không đạt được mục đích sẽ không dừng lại. Theo một cách nào đó, tinh thần kiên trì không bỏ cuộc của Lý Phụng Ninh giống hệt với chàng.

So với Chương Vân Bích chỉ nắm đại khái, khi giảng dạy về cách cưỡi ngựa, Bùi Tuấn tỉ mỉ và thực tiễn hơn nhiều, động tác thị phạm cũng vô cùng chính xác.

Phụng Ninh cảm thấy như vừa mở ra một con đường mới.

Nàng cảm nhận được sự khác biệt giữa Xích Thố và Tiểu Tráng, con ngựa Xích Thố nhỏ này nhanh hơn nhưng cũng ổn định hơn, mỗi bước của nó chưa kịp chạm đất thì bước tiếp theo đã nhảy lên không trung, khiến Phụng Ninh có cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió, hoàn toàn không cảm thấy xóc nảy.

Ngoài ra, nó không quá mạnh mẽ, Phụng Ninh đủ sức kiểm soát, quả thực là một con ngựa rất thích hợp cho phái nữ cưỡi.

Phụng Ninh vui vẻ cưỡi Xích Thố nhỏ dạo quanh rừng, cưỡi được một đoạn lại không nhịn được quay đầu tìm Bùi Tuấn. Bùi Tuấn nhìn ra nàng không được yên tâm lắm, bèn thúc ngựa tiến lên, không xa không gần mà đi theo.

Qua khỏi khu rừng là một vùng đất rộng lớn hơn. Gió từ đỉnh núi rít xuống, chưa kịp để Phụng Ninh phản ứng, Xích Thố nhỏ dưới chân nàng đã phóng nhanh như gió. Nàng hoảng sợ thét lên, “Bệ hạ!”

Bùi Tuấn lập tức thúc ngựa theo sát bên cạnh, từng bước nhắc nhở nàng cách điều khiển dây cương.

Cảm giác này hoàn toàn khác với khi nàng cưỡi ngựa với Chương Bội Bội. Tốc độ của Bùi Tuấn luôn được điều chỉnh một cách tinh tế, bất kể nàng nhanh hay chậm, đường gập ghềnh hay bằng phẳng, chàng luôn duy trì thế song hành vững chắc bên cạnh nàng. Bất cứ lúc nào nàng ngước mắt lên, bóng dáng cao lớn ấy luôn ở bên, lần đầu tiên trong đời Phụng Ninh tìm thấy ở người đàn ông này cảm giác an toàn vô song.

Sao nàng có thể không thích chàng cho được?

Dưới sự chỉ dẫn của Bùi Tuấn, Phụng Ninh cuối cùng cũng có thể kiểm soát ổn định con Xích Thố nhỏ này, tận hưởng cảm giác tự do giữa cánh đồng rộng lớn. Sau vài vòng rong ruổi, Bùi Tuấn lo lắng nàng sẽ kiệt sức, nên đề nghị đi chậm lại và quay về chuồng.

Con ngựa bước đi chậm rãi qua bãi cỏ và leo lên một con dốc thấp, hai con ngựa cùng dừng lại ăn cỏ. Phụng Ninh vuốt lại lọn tóc bị gió thổi tung, nhìn qua Bùi Tuấn. Chàng đang trầm tư nhìn về phía trước, đôi mắt sâu thẳm.

Bùi Tuấn dõi mắt về phía đảo Ngọc Hoa trên hồ Thái Dịch, còn Phụng Ninh lại nhìn chàng. Chỉ thấy chàng trong bộ y phục đen, thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh điển trai với làn da trắng lạnh, đẹp đến mê hoặc. Ánh mắt nàng bất giác dừng lại ở vị trí trước ngực chàng, tự hỏi ngồi trước chàng, được chàng ôm lấy rong ruổi khắp núi đồi, sẽ là cảm giác thế nào, chắc hẳn sẽ rất yên tâm.

Một khắc sau, hai người cùng dắt ngựa trở lại chuồng.

Phụng Ninh có chút luyến tiếc Xích Thố nhỏ, nàng vuốt nhẹ lông trên trán nó. Phản ứng của Xích Thố nhỏ khiến nàng ngạc nhiên, nó ngoan ngoãn cúi đầu về phía nàng để được vuốt ve, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ mạnh mẽ khi chạy. Phụng Ninh rất thích, dịu dàng áp mặt vào nó, Xích Thố nhỏ cũng phát ra tiếng rên rỉ như khi ở cạnh Tiểu Tráng.

Phụng Ninh khẽ chạm vào đỉnh đầu nó: “Ngươi còn dễ gần hơn cả chủ nhân của ngươi.”

Bùi Tuấn đang đứng không xa phía sau nàng, rửa tay, bất chợt hỏi: “Ngươi nói gì?”

Phụng Ninh vội vàng lắc đầu: “Bệ hạ nghe nhầm rồi, thần nữ đâu có nói gì, chỉ là khen nó ngoan thôi.”

Bùi Tuấn cười lạnh, tưởng chàng bị điếc chắc.

Chàng không chấp nhặt với Lý Phụng Ninh, hào phóng nói: “Từ nay con ngựa này ban cho ngươi.”

“Á?” Phụng Ninh ngạc nhiên, không khỏi vui mừng, nhưng lại có chút không dám nhận: “Tạ ơn bệ hạ ban ân, thần nữ vô cùng cảm kích, nhưng con ngựa này ai cũng biết là của ngài, ngài ban cho thần nữ, thần nữ...”

Nàng sợ Bội Bội sẽ buồn.

Bội Bội đối xử với nàng rất tốt, đã nói che chở nàng thì nhất định sẽ che chở. Nàng không nỡ khiến Bội Bội buồn.

Nhưng nàng cũng thực sự rất thích con Xích Thố nhỏ này, vì vậy cười tươi nói: “Bệ hạ, hay là lần sau khi thần nữ đến một mình, mượn ngài con ngựa này để cưỡi nhé?”

Bùi Tuấn nhấm nháp trà, không thèm để ý đến nàng. Chàng không hiểu tại sao Lý Phụng Ninh lại phải giấu diếm.

Phụng Ninh dần dần cũng hiểu tính tình của chàng, không phủ nhận tức là ngầm đồng ý.

Vì vậy nàng vui vẻ tạm biệt Xích Thố nhỏ: “Lần sau ta sẽ lại đến thăm ngươi nhé...” Nàng lại xoa trán nó, nhưng lần này Xích Thố nhỏ xông thẳng vào ngực nàng. May mà Bùi Tuấn phản ứng kịp, kéo nàng về phía mình, sau đó lạnh lùng nhìn Xích Thố nhỏ.

Xích Thố nhỏ có vẻ cũng biết nhìn sắc mặt người, lập tức lùi lại hai bước, phát ra hai tiếng rên rỉ tủi thân.

Thị vệ thấy vậy vội vàng dắt ngựa vào chuồng.

Phụng Ninh che ngực chỗ vừa bị ngựa chạm vào, vốn dĩ chẳng có gì, nhưng Bùi Tuấn lại liếc nhìn nàng một cái. Ánh mắt hai người chạm nhau, Bùi Tuấn không biết nghĩ gì mà quay đi, còn Phụng Ninh thì mặt đỏ bừng.

Hôm nay Phụng Ninh có phiên trực đêm, nàng sớm trở về Diên Hy cung để tắm rửa thay đồ, sau đó cùng Dương Ngọc Tố dùng bữa tối rồi đến Dưỡng Tâm Điện.

Sau khi chia tay Phụng Ninh, Bùi Tuấn đi đến doanh trại Bắc quân. Năm đó, chàng từ Tương Châu vào kinh, mang theo trưởng thị vệ và thủ lĩnh ám vệ của vương phủ đến kinh thành. Trưởng thị vệ của vương phủ tiếp nhận chức vụ trung úy Bắc quân, đóng quân ở phía bắc Tử Cấm Thành, còn thủ lĩnh ám vệ tiếp nhận chức Đại tướng quân Vũ Lâm vệ, đảm nhiệm bảo vệ hoàng cung, một người bên trong, một người bên ngoài bảo vệ sự an toàn của chàng.

Vị trung úy Bắc quân này cũng là biểu huynh của Bùi Tuấn, họ Tưởng, là cháu của mẫu thân Bùi Tuấn. Biểu huynh lớn hơn Bùi Tuấn hơn mười tuổi, đã nhìn chàng lớn lên, tình cảm thân thiết không thể so sánh với người ngoài.

Thời gian gần đây, Bùi Tuấn đã bắt giữ hữu đô đốc Tần Nghị, dự định điều biểu huynh của mình đến Đô đốc phủ, thay thế Tần Nghị. Nếu có cơ hội, tốt nhất là để biểu huynh đích thân đến Vân Nam dẹp loạn, sau khi lập công có thể đứng vững trong quân đội.

“Thần cũng có ý nguyện này. Thần suốt hơn một năm qua đã giúp bệ hạ thu phục không ít tướng lĩnh, chỉ chờ bệ hạ tìm được người thích hợp tiếp nhận Bắc quân, thần sẽ lập tức đến Vân Nam.

Bùi Tuấn vừa đi về phía cổng Huyền Vũ, vừa nghiêm nghị lắc đầu,

“Ngươi không cần lo lắng, cứ đi đi. Chỉ cần lập công, về sau sẽ không ai có thể chống lại sự sắc bén của ngươi. Còn về kinh thành, cứ để Trung lang tướng Lưu Uy tiếp nhận vị trí của ngươi.”

Nghe vậy, trung úy Tưởng hiện ra vẻ lo lắng, “Lưu Uy tuy có tài, nhưng liệu có hoàn toàn trung thành với bệ hạ không, thần không dám đảm bảo. Sự an toàn của bệ hạ là trên hết, trừ phi xác nhận rằng bệ hạ ở kinh thành không có nguy hiểm, bằng không thần quyết không rời kinh.”

Bùi Tuấn dừng chân, mỉm cười vỗ vai biểu huynh, “Bình Lan, ta còn hiểu rõ tầm quan trọng của Bắc quân hơn ngươi. Ta làm như vậy là có tính toán riêng, ngươi cứ theo lời ta mà làm.”

Trung úy Tưởng nhìn chàng một lúc lâu, biết rằng Bùi Tuấn luôn có chủ kiến và tâm tư kín đáo, nên dần yên tâm hơn,

“Nếu bệ hạ đã kiên quyết như vậy, thần xin lĩnh mệnh.”

Trung úy Tưởng nhìn theo chàng bước vào cổng Huyền Vũ rồi mới rời đi.

Bùi Tuấn quay về Dưỡng Tâm Điện, Phụng Ninh đã chờ sẵn trước cửa ngự thư phòng. Chàng đi thẳng vào nội điện để thay y phục, khi đi ngang qua Phụng Ninh, chỉ nói một câu: “Vào đi.”

Phụng Ninh đặt tập tấu chương trên tay xuống bàn, rồi theo vào nội điện.

Đây là lần đầu tiên nàng bước vào tẩm điện của Bùi Tuấn. Tẩm điện nằm sau ngự thư phòng, là nơi ngủ nghỉ của bậc đế vương, rất chú trọng việc phong thủy. Cách bày trí chặt chẽ, diện tích cũng không lớn, Phụng Ninh chỉ liếc mắt qua, không dám nhìn nhiều.

Bùi Tuấn đang cởi cúc áo, hỏi nàng:

“Ngươi biết tháo đai lưng không? Chàng sắp tắm và thay y phục.

Phụng Ninh do dự bước lên trước, nhìn qua chiếc đai lưng phức tạp kia một cái, rồi đáp: “Hay để thần nữ thử xem?”

Nói vậy tức là không biết.

Bùi Tuấn đành tự mình tháo đai lưng rồi đi vào dục thất, Phụng Ninh theo đến trước tấm bình phong. Nàng nhỏ giọng hỏi qua bức bình phong khắc hình long phụng trình tường:

“Bệ hạ, thần nữ cần chuẩn bị gì cho ngài không?”

“Long bào của ngài để đâu? Có phải ở chiếc tủ đứng khảm báu bên phía đông không?

“Ngài dùng bữa tối chưa? Có cần thần nữ gọi người dọn cơm không?

Những câu hỏi lặp đi lặp lại khiến Bùi Tuấn đau cả đầu.

Rốt cuộc chàng nghĩ thế nào mà lại đưa nàng vào đây.

Bùi Tuấn không buồn trả lời.