Chỉ nửa tháng sau, Phụng Ninh lại được chẩn đoán mang thai. Đêm đó, nàng mơ thấy mẹ đã khuất, vô thức rơi nước mắt suốt cả đêm, đến khi tỉnh dậy, chiếc gối đã ướt đẫm. Phụng Ninh luôn cảm thấy đứa bé này có lẽ là mẹ chuyển sinh, vì vậy càng thương xót và trân quý hơn. Bùi Tuấn về Khôn Ninh Cung sau buổi chầu, thấy khóe mắt nàng còn vương nước, lòng chàng thắt lại, hỏi, “Phụng Ninh, nàng sao vậy? Phụng Ninh mệt mỏi tựa vào ngực chàng, “Thiếp nhớ mẹ. Nhớ đến hoàn cảnh cơ cực của nàng, Bùi Tuấn đưa ra một quyết định quan trọng: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương