Phụng Ninh nôn khan vài lần, người vẫn mơ mơ màng màng, sau đó lại tiếp tục nằm gối đầu lên ngực chàng mà ngủ.

Bùi Tuấn nhìn mái tóc đen của nàng, cùng vệt nước trên áo, xoa trán, nhẹ nhàng ôm nàng lại để sang bên, rồi đứng dậy, cởi chiếc áo ướt ra, thay một bộ áo sạch sẽ bên cạnh bức bình phong, rồi bước ra cửa gọi nữ quan:

“Đi mời Thái y đến.

Dặn dò xong, chàng quay lại phòng, nhấp một ngụm trà, ngồi bên giường nhìn Phụng Ninh, lòng vừa bình yên lại vừa xao động.

Hồi trước, sau lần đầu thân mật với nàng, chàng cũng từng hy vọng như vậy, nhưng kết quả chỉ là thất vọng.