Hắn đã không nhớ nổi bao lâu rồi nàng không làm nũng với hắn, không khóc nỉ non trong lòng hắn. Từng có lúc hắn ép nàng phải trở thành nữ quan độc lập, ép nàng tự lực cánh sinh. Sau này khi thấy nàng ở bên ngoài, một mình gồng gánh một cửa tiệm, rong ruổi tới Tây Vực, chuyện trò cùng các sứ thần. Trong một khoảnh khắc, hắn đã hối hận, hối hận và mong chờ rằng sẽ có ngày Lý Phụng Ninh lại tìm đến hắn để nương tựa. Nàng đã trở lại. Không chút do dự mà chạy về phía hắn. Nụ hôn của hắn vẫn rực lửa, như đám cháy bùng lên thiêu đốt khắp người nàng. Nàng như hóa thành hơi nước, tan chảy, mềm nhũn. “Phụng Ninh, gả cho ta, không được chần chừ, không được từ chối. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương