Từ thành Khương đến trấn Xích Triều, cả đoàn người phi ngựa suốt đêm hơn ba trăm dặm không hề ngơi nghỉ. Bùi Tuấn vì lo lắng tình hình quân sự tiền tuyến nên không dám chậm trễ, chỉ dừng chân một chút bên rừng hồ dương.

Dù vậy, hắn vẫn lo Phụng Ninh không chịu nổi. Không ngờ nàng lắc đầu nói, “Đừng lo cho ta, những năm qua ta đã quen việc cưỡi ngựa đêm hành.”

Lòng Bùi Tuấn chợt đau nhói, liền dùng áo choàng của mình bọc kín lấy nàng. “Nàng tựa vào lưng ta mà ngủ.

Phụng Ninh được hắn quấn chặt, chỉ còn đôi mắt và mũi lộ ra ngoài, hít thở toàn là mùi của hắn.

“Được.