Thi thoảng hắn mượn cớ ngứa chân để xin thuốc bôi, đôi khi lại đến kịp bữa tối để “tạt qua dùng bữa, khiến Chu phu tử cũng không dám cùng bàn ăn với Phụng Ninh nữa.

Muốn đuổi hắn đi, hắn lại lấy một quyển sách dịch chú tiếng Ba Tư ra, nhờ nàng chỉ dạy, vẻ mặt nghiêm trang đến mức nàng không thể từ chối.

Nhờ hắn mà bữa ăn ở học đường ngày càng phong phú. Bùi Tuấn không giỏi nấu nướng, nhưng hắn có cách của riêng mình: mỗi ngày một loại trái cây lạ, món ngon từ khắp mọi miền. Tây Bắc không phong phú như kinh thành, đa phần là món mì bột, ăn mãi cũng chán, không chỉ bọn trẻ mà ngay cả Phụng Ninh cũng thấy khẩu vị tốt lên.

Một tối, trong lúc chấm bài, Phụng Ninh chạm tay lên má mình, có chút tròn trĩnh, rồi liếc mắt nhìn Bùi Tuấn hỏi, “Có phải ta hơi mập ra không?

Người đàn ông đối diện ngắm nàng từ đầu đến chân, cười nhã nhặn, “Mập thì mập thôi, ta có chê đâu.