Bùi Tuấn đang chịu đựng cơn ngứa ngáy khó chịu thì thấy Bành Ngọc quay lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. “Bệ hạ, hình như Phụng cô nương cũng bị bệnh rồi. Nghe vậy, Bùi Tuấn không màng đến sự khó chịu của bản thân, lập tức bật dậy khỏi giường, nhanh chóng mang giày, chỉnh lại y phục rồi bước ngay sang phủ đối diện. Thì ra không chỉ Bùi Tuấn bị nổi mẩn, mà Phụng Ninh cũng bị côn trùng độc cắn. Ban đầu, nàng chỉ cảm thấy hơi nhói, không để tâm lắm, nhưng khi tối đến, trong lúc tắm rửa, nàng mới nhận ra bên bắp chân đã sưng phồng và dần trở nên tê dại. Bà mụ nhà Ô xem qua, lập tức nhận thấy loài độc trùng này rất nguy hiểm, liền mời Ô tiên sinh và đại phu trong bảo đến. Đại phu ngồi bên giường bắt mạch cho Phụng Ninh, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương