Gió cát làm mắt cay xè, Phụng Ninh đưa tay lên xoa nhẹ, nhíu mày cúi đầu bước tới, “Ngài lại đến nữa sao.” Giọng nàng hơi trầm. Bùi Tuấn lập tức nhận ra tâm trạng nàng không tốt, sắc mặt nghiêm túc hẳn, “Sao lại không vui? Ai dám ức hiếp nàng?” Phụng Ninh lẩm bẩm, “Không có...” Ánh mắt nàng lạnh nhạt nhìn hắn, rồi hỏi, “Ngài đến đây làm gì?” Tâm trạng của nàng không biết phải diễn tả thế nào, nhưng khi nhìn thấy hắn, trong lòng nàng lại có chút chua xót. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương