Phụng Ninh không rõ Bùi Tuấn vì để tránh nghi ngờ mà tự tiện dựng lên mối quan hệ, hay hắn còn có ý đồ gì khác. Nàng không vạch trần, chỉ cúi đầu uống một ngụm trà. Ánh mắt người phụ nữ lướt qua khuôn mặt hai người, một thanh tú sáng ngời, một lạnh lùng uy nghi, như một đôi tiên nhân hạ phàm, càng nhìn càng yêu thích, bà vui vẻ nói, “Ta đã nói rồi mà, nhìn qua là biết cặp phu thê này xứng đôi lắm. Trong lòng Bùi Tuấn cảm thấy hài lòng, khẽ liếc Phụng Ninh. Nàng cầm chén trà, ngón tay hơi siết lại, im lặng không nói. Ngày trước, ngay cả một danh phận quý nhân hắn cũng không cho nàng, nàng bị coi nhẹ, xếp cuối trong nhóm nữ quan, mười tám nữ quan khác đều được đề nghị danh phận chính thức, chỉ riêng nàng là không. Vậy mà giờ đây, tại nơi hẻo lánh này, một chủ quán bình thường lại khen nàng và Bùi Tuấn là một đôi hoàn mỹ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương