“Ta ép nàng phải thân mật với ta sao? Ta ép nàng phải ôm cổ ta để đòi hôn sao?” Giọng hắn khàn đặc, đầy kích động, không thể ngờ rằng người phụ nữ này lại dùng cách đó để khiến hắn buông lỏng cảnh giác và trốn thoát khỏi bên hắn. Bùi Tuấn thừa nhận, ngay từ giây phút nàng quay lưng rời đi không chút do dự, và khi thấy nàng ngang nhiên sống dưới cùng mái nhà với một người đàn ông khác, hắn đã bị dồn đến phát điên. Phụng Ninh nghe lời hắn nói, hai má khẽ ửng đỏ, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng lại bình tĩnh như cũ. “Là ngài tự đến đó thôi mà.” Nàng nói với giọng như thể điều đó là hiển nhiên, nhắc về lần hắn lẻn vào viện nàng. Bùi Tuấn thật sự bật cười vì tức giận. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương