Dưới tán cây táo già cách đó một đoạn, một bóng dáng cao lớn, khoác áo đen đứng sừng sững. Giữa đám đông, hắn dễ dàng nhận ra bóng lưng quen thuộc ấy. Nàng mặc y phục khác hẳn so với ở Trung Nguyên, giọng nói thô khàn cố tình che giấu giọng nữ, nhưng dáng vẻ của một người thì không thể dễ dàng thay đổi, chỉ liếc qua là hắn nhận ra ngay. Cô gái của hắn đã trở nên nhanh nhạy và sắc sảo, nàng vẫn giản dị như ngày nào, vài sợi tóc trắng nổi bật trong tầm mắt, nhưng nàng không hề quay mặt lại. Cuối cùng, nàng cũng mua được con ngựa yêu thích, quay người vẫy tay chào người Đại Uyển kia, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười ngây thơ như không biết sự đời. “Hẹn gặp lần sau nhé.” Nàng nói bằng tiếng Ba Tư mà hắn không hiểu. Có vẻ như nàng nhận ra có ánh mắt nào đó đang nhìn, đôi mắt nàng nhìn tới, bốn mắt chạm nhau. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương