Lý Phụng Ninh hiện tại chỉ muốn hắn buông tay. Nàng muốn gì, hắn đều cho. Bùi Tuấn cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, quay mặt đi, bình tĩnh dặn dò Liễu Hải: “Cất đi.” Liễu Hải nhìn hắn, lòng xót xa. Gương mặt ấy nghiêng về một phía, một nửa chìm trong ánh đèn ấm áp, một nửa chìm trong bóng tối, sự thanh tao và lạnh lùng đan xen, sáng và tối va chạm nhau không ngừng trên gò má hắn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương