Bầu trời đêm như một chiếc nồi đen úp xuống, tiếng trẻ con háo hức đốt pháo và pháo hoa vang lên rộn ràng, tiếng cười đùa, tiếng nổ đan xen, từng âm thanh vọng lại, khiến cho viện nhỏ nơi Bùi Tuấn ngồi càng thêm tĩnh mịch. Chàng vẫn giữ nguyên tư thế từ lúc Bành Ngọc rời đi, một ngọn đèn bạc nhỏ tỏa sáng yếu ớt trên chiếc bàn con, ánh lửa nhấp nháy hắt vào đôi mắt trầm tư của chàng.

Bữa ăn trên bàn đã bị dọn đi ba lần, lần cuối cùng Hoàng Cẩm quỳ gối bên chân chàng, vừa khóc vừa nói:

“Nếu ngài cảm thấy khó chịu thì đá nô tài một cái cũng được. Nếu lòng ngài không vui, xin cứ trút lên đám nô tài này, nhưng tuyệt đối đừng hủy hoại thân mình. Vạn tuế gia, xin ngài nể tình nô tài đã phục vụ ngài mười mấy năm, hãy uống một ngụm cháo này.”

Chẳng biết lời nói nào đã chạm vào lòng chàng, Bùi Tuấn mới khẽ động chiếc muỗng, thử uống một ngụm cháo. Miệng khô khốc khó nuốt, chàng ngập ngừng một lúc rồi không chút biểu cảm, chàng bưng bát cháo uống cạn, ăn thêm mấy miếng bánh hấp pha lê, bụng trống rỗng đã được xoa dịu đôi phần, sắc mặt cũng bớt căng thẳng.

Hoàng Cẩm tiếp tục giúp chàng súc miệng rửa mặt. Cuối cùng, Bùi Tuấn ngả mình xuống chiếc giường hẹp, vẫy tay ra hiệu cho họ ra ngoài.