Hôm sau, trời đổ một trận tuyết nhỏ, lạnh giá. Việc học hành của bọn trẻ càng trở nên khó khăn. Mặc dù vào thu, hai bên cửa sổ ở sảnh đường đã được phủ rèm dày, nhưng vẫn lạnh thấu xương. Một ngày nọ, có một cô bé bị bệnh, sau đó cả phu nhân Âu Dương cũng bị nhiễm lạnh. Cơn cảm cúm lan rộng, tiếng ho vang lên khắp học viện, buộc học viện Dịch Học phải nghỉ sớm và đợi đến mùa xuân năm sau mới mở lại. Dương Ngọc Tố sắp xuất giá, Phụng Ninh có nhiều thời gian hơn để giúp nàng chuẩn bị, đồng thời cũng yên tâm làm việc dịch thuật. Trong khoảng thời gian này, Bùi Tuấn thường xuyên xuất hiện ở học quán. Đôi khi chàng ngồi trong thư phòng, cùng nàng dịch sách. Thấy nàng chăm chú vào công việc liên quan đến thương hội, chàng hờ hững ném tập “Kinh Thi mà chàng mang đến lên bàn của nàng, “Đây là đại sự quốc gia, nàng có nên dịch cái này cho trẫm trước khi bận rộn những việc khác không? Hoàng đế vốn không hiểu sự khó khăn của dân gian, không biết việc làm ăn của những tiểu thương, chỉ một đơn hàng không tốt cũng có thể mất kế sinh nhai. Phụng Ninh cười tươi nhét cuốn sách vào lòng, “Thần nữ biết rồi, khi nào có thời gian nhất định sẽ dịch cho ngài. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương