Tí tách.

Trần Bảo Hương lau những giọt nước bắn lên mặt.

Nàng sững sờ nhìn những giọt mưa đêm tích tụ trên mái hiên của Võ Ty, rồi đột nhiên hỏi viên phó quan bên cạnh: “Bên Ninh Túc có tin gì chưa?

Phó quan lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức.

Tính thời gian, đáng lẽ họ đã đến Chế Dược Ty rồi, Ninh Túc cũng đã hứa rằng sẽ cho người đến báo tin khi tới nơi.

Trần Bảo Hương vô thức chạm tay vào chiếc túi thơm chứa tượng Phật, trong lòng bỗng dấy lên sự bất an: “Hãy để lại người ở đây canh chừng, ta đi xem thử.

“Nhưng, đại nhân, họ vẫn chưa đưa ra văn bản bổ nhiệm.

Những giọt nước bắn lên mặt Trần Bảo Hương khi nàng cưỡi ngựa phi nhanh qua con đường nhỏ ướt át.

“Thật muốn giao cho ta thì đáng lẽ nên để quan truyền lệnh đưa trực tiếp đến tay, hà tất phải để ta chờ ở đây vô ích. Nàng đứng phắt dậy, cất bước ra ngoài, “Ngươi đi gọi Triệu Hoài Châu và những người khác, có bao nhiêu người gọi bấy nhiêu, cùng ta lên đường.

“Dạ.

Ngoài cửa còn có vài võ quan muốn ngăn cản nàng, nhưng sắc mặt Trần Bảo Hương càng lúc càng khó chịu, nàng hất tay bỏ họ lại, phi lên ngựa, nhanh chóng đuổi theo hướng của Đại Tiên và Ngân Nguyệt.

“Có người nói đã thấy xe ngựa của Trương gia ra khỏi cổng thành phía Tây, Triệu Hoài Châu đuổi theo, báo tin, “Trong thành quá đông, có lẽ họ phải đi vòng ra ngoài.

Trần Bảo Hương kéo dây cương, phóng ngựa về phía cổng thành Tây.

“Đại nhân, đường này là đường nhỏ, ít người qua lại lắm. Triệu Hoài Châu nhắc nhở từ phía sau.

“Ta biết. Trần Bảo Hương thúc ngựa chạy nhanh hơn, “Nhưng rất có thể họ đi đường này.

Những con đường mà người khác không quen thuộc lại là những con đường nàng thuộc nằm lòng. Nàng băng qua khu rừng, chạy dọc theo con đường đất.

Ở phía xa, tiếng người văng vẳng.

“Vương Ngũ, ngươi dẫn một nửa người đi qua bên đó xem xét tình hình, gặp kẻ cướp cứ thế mà chém giết. Hoài Châu, ngươi theo ta đi bên phải.

Triệu Hoài Châu vừa đáp lời vừa không khỏi cảm thán.

Đừng thấy đại nhân bình thường có vẻ bất cần, khi gặp chuyện lại đáng tin hơn ai hết. Cả khu đồng hoang mênh mông này, mọi người như ruồi mất đầu, chỉ có nàng là có thể nhận định rõ hướng đi.

Quả nhiên, theo hướng bên phải chạy chừng hai dặm, họ đã thấy một nhóm người đang giao đấu.

Trần Bảo Hương thúc ngựa xông vào giữa vòng vây, vừa kịp chặn một thanh kiếm đang vung tới.

Người trước mặt nàng loạng choạng, chiếc áo màu đen bay phấp phới.

Trần Bảo Hương nhìn kỹ, sắc mặt liền biến đổi: “Ninh Túc?

Ninh Túc toàn thân đầy máu, đứng cầm đao giữa bùn đất. Nhìn thấy nàng, hắn lập tức hô lớn: “Hướng đông nam, đại nhân mau tới cứu viện.

Trần Bảo Hương không nói thêm lời nào, lập tức phi ngựa về hướng được chỉ.

Mưa rừng ngừng hẳn, dấu chân trên đất rõ ràng, có thể thấy những kẻ truy đuổi Trương Tri Tự không ít, Ninh Túc cũng chỉ giữ chân được một phần nhỏ.

Trong lòng nàng nóng như lửa đốt, ngựa chạy càng nhanh, nhưng vừa chạy được chừng hai ba dặm thì gặp một ngã ba.

Bên trái và bên phải đều có dấu chân hỗn loạn.

“Đường chia quá xa, nếu lần lượt tìm e là không kịp. Triệu Hoài Châu nói, “Chi bằng chia nhau ra?

“Không được, chúng ta người ít, chia ra thì càng không thể đối phó.

Trần Bảo Hương nhìn quanh một lúc, đột nhiên nói: “Đuổi theo hướng bên phải.

“Bên phải sao? Triệu Hoài Châu vừa theo sát vừa ngập ngừng, “Nhỡ mà nhầm…

“Không thể nhầm. Trần Bảo Hương siết chặt dây cương, vẻ kiên định, “Trên đời này, ngoài chính hắn, không ai hiểu hắn hơn ta.

Phía bên phải có một rừng trúc lớn, chạy xuyên qua rừng chừng một dặm là đến một con sông rộng.

Bên kia sông có không ít kẻ cướp, thấy nàng đến gần, bọn chúng vội vàng tăng tốc độ tìm kiếm.

Triệu Hoài Châu định cho người tìm kiếm xung quanh những bụi lau sậy dọc bờ sông, thì thấy đại nhân của mình bất ngờ nhảy xuống nước.

Trần Bảo Hương bơi ra giữa dòng, lặn quanh bụi sậy, rồi nắm lấy một thân cây bị gãy nổi trên mặt nước.

Nàng dùng tay kia kéo mạnh xuống—

Một người trồi lên khỏi mặt nước, làm bắn tung những tia nước lấp lánh và một con dao sắc nhọn lao thẳng về phía nàng.

Trần Bảo Hương kịp chộp lấy cổ tay hắn, tay kia ôm chặt hắn: “Đại Tiên, là ta đây.

Trương Tri Tự ngừng lại.

Dòng nước lạnh chảy xuống từ hàng mi của hắn, rơi xuống mặt sông tạo thành những gợn bọt nhỏ.

Hắn ngạc nhiên nhìn người trước mặt, một lúc sau mới thả lỏng con dao, vẻ mặt dịu đi: “Sao nàng thực sự tìm được tới đây?

“ngài lại gọi ta qua tượng Phật, đúng không? Nàng vỗ nhẹ lên ngực hắn, “Ta đã nghe thấy.

“Nói dối. Hắn mím môi, “Nếu nghe thấy, lẽ ra đã biết từ lúc ta ra khỏi thành.

“Là lỗi của ta. Trần Bảo Hương kéo hắn bơi về phía đồng đội của mình, “Lẽ ra từ đầu ta phải khăng khăng đòi tiễn ngài tới nơi.

Đâu phải lỗi của nàng.

Trương Tri Tự nhìn về phía bờ nơi bọn cướp đang rục rịch, lo lắng nắm chặt cổ tay nàng: “Còn Ngân Nguyệt thì sao? nàng có thấy Ngân Nguyệt không?

Vừa rồi vì địch quá đông, để bảo vệ Ngân Nguyệt, hắn đã bảo Cửu Tuyền dẫn nàng ấy tách ra sớm.

“Vương Ngũ đã dẫn người đi bảo vệ rồi, đừng lo.

Trương Tri Tự thở phào nhẹ nhõm.

Toàn thân hắn ướt đẫm, mái tóc đen rối bời, những lọn tóc ướt đẫm rũ xuống trán, khiến đôi môi càng thêm nhợt nhạt.

Trần Bảo Hương ra hiệu Triệu Hoài Châu lui quân, rồi kéo hắn lên ngựa, lấy một chiếc áo khoác từ túi bên cạnh đưa cho hắn.

“Ta không lạnh. Trương Tri Tự cố chấp nói.

Trần Bảo Hương nhướn mày, thúc mạnh vào bụng ngựa, luồng gió lạnh xung quanh khiến đầu ngón tay hắn run lên.

Trương Tri Tự muốn hối hận cũng không kịp, lạnh đến nỗi phải ôm chặt lấy người phía trước.

Những kẻ cướp bên bờ sông thấy họ đông người, dường như đã từ bỏ ý định truy đuổi.

Trần Bảo Hương nhìn quanh, rồi ghìm cương quay lại nói với Triệu Hoài Châu: “Giúp ta canh chừng.

“Dạ.

Trương đại công tử bị gió thổi đến mơ màng, bị kéo xuống ngựa rồi lôi vào rừng trúc, chiếc áo khoác ướt sũng nặng trĩu cũng bị nàng tháo bỏ và vặn khô.

“nàng làm gì vậy? Hắn cản tay nàng.

Trần Bảo Hương bực mình nói: “Buông tay.

Giọng nàng hiếm khi nghiêm khắc, không hề có chút thoả hiệp.

Trương Tri Tự ngoan ngoãn buông ra, để nàng cởi áo ngoài và lớp áo trong, rồi lấy chiếc áo khoác sạch sẽ lau khô những giọt nước trên người hắn.

Làn da vốn trắng ngần của hắn dưới nước lại càng thêm tái nhợt, vài chỗ còn bị xước.

Trần Bảo Hương nhìn đến mím chặt môi: “ngài đã ẩn nấp bao lâu rồi?

“Ta không biết. Trương Tri Tự lắc đầu, “Bọn chúng cứ đi đi lại lại trên bờ tìm ta, nên ta không dám động đậy.

“Trở về, bảo Cửu Tuyền nấu cho ngài bát trà gừng, tốt nhất ngâm mình cho ấm người. Nàng giúp hắn thay áo khô, cẩn thận chỉnh lại cổ tay áo.

Dù chiếc áo này được may theo cỡ nữ nhân,

nhưng Bộ y phục này lại vừa vặn đến không ngờ.

Trương Tri Tự cúi đầu nhìn: “Của nàng sao?

“Là Từ đại nhân tặng đấy, nhưng ngài ấy không biết kích cỡ, thế là làm lớn hơn chút, nói để mùa đông có thể mặc thêm vài lớp áo bên trong.

“…

Trương Tri Tự kéo nhẹ góc áo, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì: “Trông bộ y phục này được làm rất cẩn thận, nàng cứ để ta mặc thế này, Từ đại nhân của nàng liệu có tức giận không?

“Giờ là lúc nào rồi mà còn lo chuyện đó? Sau khi chỉnh lại áo cho ngay ngắn, Trần Bảo Hương kéo hắn lên ngồi chung trên lưng ngựa, “Đi thôi, đi hội ngộ với những người khác.