Tạ Lan Đình, vốn là người có kinh nghiệm, dù Phụng Khanh không thừa nhận, hắn cũng dễ dàng nhận ra điều gì đang diễn ra. Bạn bè gì chứ, chỉ là cái vỏ che đậy cho tình cảm ngầm nảy nở mà chưa dám thổ lộ thôi. Phản ứng đầu tiên của hắn là muốn trêu chọc, nhưng khi nhìn vào ngọc quan trên đầu Trương Tri Tự, Tạ Lan Đình chợt ngập ngừng: “Ngươi… đã thu xếp ổn thỏa với người trong cung chưa? Bước chân Trương Tri Tự khựng lại. Năm đó, khi hắn đỗ vị trí Thám Hoa, tân hoàng đế đã có ý ban hôn cho hắn. Phải nhờ đến các trưởng lão trong tộc họ Trương cùng nhau dâng tấu, nêu rõ rằng Trương Tri Tự từ nhỏ đã xuất gia, cần chờ đến tuổi trưởng thành mới có thể hoàn tục, tân đế mới miễn cưỡng rút lại thánh chỉ. Rút lại là thế, nhưng chẳng phải từ bỏ hẳn. Mấy năm qua, hễ có tin nhà họ Trương định bàn chuyện hôn sự cho hắn, lập tức cung đình lại cử người đến nhắc nhở. Hắn giống như một miếng thịt đã được trả trước, nằm chờ trên quầy thịt. Không ai dám mua, cũng chẳng có cơ hội tự do. Bốn bề dường như đột nhiên được phóng đại, bên tai hắn tiếng pháo hoa nổ vang dội, gió cũng khiến những chiếc đèn dưới mái hiên lung lay kêu loạt soạt. Hắn như bừng tỉnh, dường như vừa lấy lại được năm giác quan, hồn phách phiêu bạt bỗng quay trở lại cơ thể bị cầm tù này, từng lớp cảm giác ngột ngạt và áp lực đã lâu quên dần xô tới, khiến hắn cảm thấy nặng nề đến nghẹt thở. Nhị công tử Trương gia là niềm hy vọng của gia tộc, là Thám Hoa được đấng quân vương sủng ái, là người bị trói vào dây cương, phải từng bước đi về phía trước. Hắn không có tự do, tất nhiên cũng không xứng có mộng tưởng của riêng mình. Niềm vui và sự thỏa mãn mà hắn cảm nhận được từ Trần Bảo Hương chẳng qua chỉ là chút thương xót mà ông trời ban cho, chớp mắt một cái sẽ bị thu hồi toàn bộ. Khi lý trí trở lại, Trương Tri Tự hiểu điều cần làm là tác hợp cho Từ Bất Nhiên và Trần Bảo Hương, hoàn thành lời hứa của mình, rồi trở về kế hoạch ban đầu, tiếp tục cống hiến trọn vẹn cho nhà họ Trương cho đến cuối đời. Lý trí bảo hắn nên làm như vậy. Nhưng— Trương Tri Tự liếc nhìn về phía xa, nơi người ấy đang ở trong sân vườn. Nàng ăn một miếng thịt do Hàn Tiếu đút, rồi hài lòng nhắm mắt, lại giật mình khi nghe tiếng chén bát vỡ bên cạnh, mặt đầy tiếc nuối, vội móc ra chiếc bàn tính, thầm tính xem chiếc bát đáng giá bao nhiêu. Niềm vui, nỗi buồn, sự phấn khích, đau khổ. Trần Bảo Hương sống động như một giấc mơ chưa bao giờ hắn dám nghĩ đến, dần dần tô điểm thế giới đen trắng của hắn thành một bức tranh màu sắc rực rỡ. Hắn đã cảm nhận được niềm vui và nỗi buồn của nàng, đã từng nếm trải cảm giác sống động ấy. Giờ đây, bảo hắn quay trở lại địa ngục tăm tối, bình lặng như trước, sao hắn có thể cam lòng. Tạ Lan Đình nhìn vẻ mặt của hắn, thấy có chút không đành lòng, liền bắt đầu khuyên nhủ để hắn nghĩ thoáng hơn. Đang nói dở, chợt nghe Trương Tri Tự thản nhiên buông một câu: “Không thử thì sao biết không thể. Giọng điệu nhẹ bẫng, mang theo một chút ngạo nghễ mà hắn chưa từng nghe từ miệng Trương Tri Tự. Tạ Lan Đình giật mình: “Đừng làm liều, ngươi biết đấy, chuyện này đến cả thánh thượng cũng đã nói rõ… “Ngài ấy đã nhắc đến nhưng chưa ra thánh chỉ. Trương Tri Tự quay đầu lại nhìn hắn, “Sao ngươi có thể chắc rằng việc này không thể thay đổi? Tạ Lan Đình sững sờ. Người bạn mà hắn đã quen biết hàng chục năm đột nhiên bừng lên một tia sáng lạ, như đốm lửa gặp cơn mưa mà cháy bùng trong tro tàn, hoặc như chú cá bị mắc kẹt trong ao tù lâu ngày, đột ngột muốn ngoi lên vùng vẫy. “Ngươi… muốn chống lại thánh chỉ vì nàng sao? “Chưa hẳn là vì nàng. Trương Tri Tự phất tay áo, tiến về phía Từ Bất Nhiên, “Ta cũng có những điều mà bản thân muốn làm. Trần Bảo Hương gặp bao khó khăn vẫn có thể sống đến ngày hôm nay, còn hắn có quyền thế, có của cải, vì lẽ gì phải cam chịu từ bỏ tất cả. Từ Bất Nhiên đứng đằng xa vẫn chưa hoàn toàn hiểu, chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn đi đến gần. “Phụng Khanh? Từ Bất Nhiên lên tiếng. Trương Tri Tự dừng lại trước mặt hắn, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn: “Trước đây, lúc Trần Bảo Hương chuyển nhà, ngươi từng hỏi ta một câu. Từ Bất Nhiên ngẫm nghĩ: “Là câu hỏi về Trần đại nhân? “Đúng vậy, hỏi lại đi. Không hiểu ý hắn, Từ Bất Nhiên ngoan ngoãn lặp lại: “Ngươi có ý với Trần đại nhân không? “Đúng. Trương Tri Tự gật đầu. “Ta không hiểu rõ chuyện tình cảm, không biết cảm xúc này sâu đến đâu, cũng chẳng rõ nó sẽ kéo dài bao lâu. Hắn thành thật nói, “Nhưng ở hiện tại, ta có cảm giác đó. Ngươi muốn ta giúp ngươi theo đuổi nàng, ta không đồng ý. Từ Bất Nhiên sửng sốt, không thể tin được nhìn hắn. Tạ Lan Đình chạy theo sau cũng sững sờ, miệng há to, trông như khúc gỗ. Một chùm pháo hoa khác nở rộ trên bầu trời đêm giữa ba người. Trương Tri Tự đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, lòng ngập tràn sự rung động, ngón tay tê dại, cổ họng cũng nghẹn lại. Đó là cảm xúc mà hắn chưa từng cảm nhận khi còn trong thân thể của Trần Bảo Hương, nó còn sâu sắc hơn niềm vui, hơn cả sự phấn khích, là một thứ gì đó chua xót không rõ. Đối diện, Từ Bất Nhiên im lặng rất lâu, rồi bỗng nhiên cười. Hắn vỗ vai Trương Tri Tự, hào sảng nói: “Vậy thì chúng ta đều dựa vào bản lĩnh của mình, ta không cần ngươi giúp, nhưng cũng sẽ không nhường ngươi vì tình bằng hữu. Trương Tri Tự bĩu môi, dùng quạt gạt tay hắn ra: “Ta đâu cần ngươi nhường? Trần Bảo Hương tuy có chút ngốc nghếch, nhưng nàng đâu mù, sao có thể bỏ hắn mà chọn người khác. Hắn hiểu nàng hơn Từ Bất Nhiên nhiều. Đến lúc có thể thổ lộ tình cảm, hắn sẽ không khiến nàng hiểu nhầm là đến để đòi tiền. Tạ Lan Đình đứng giữa hai người, không dám thở mạnh. Hắn nghĩ cả hai người bạn của mình đều đã phát điên, chuyện tình cảm đáng để họ đối đầu thế sao? Thà cùng hắn đi đến Xuân Phong Lâu nghe nhạc còn hơn. Điều đáng sợ hơn là cả hai đứng đó, cứ nhìn chằm chằm nhau, không ai có ý định rời đi trước. “Ta nói này, Tạ Lan Đình đưa tay vẫy vẫy giữa hai người, “hay là chúng ta về nhà trước? “Ngươi về trước đi. Từ Bất Nhiên cười với Trương Tri Tự, “Ta còn chưa tặng xong quà. Trương Tri Tự cười nhạt: “Ta không đi, nàng lát nữa sẽ còn tìm đến ta. “Phụng Khanh rất tự tin đấy. “Còn ngươi lại thiếu tự giác. “Nàng đã nói lát nữa còn chuyện muốn nói với ta. “Thế thì chúng ta cứ đứng đây chờ xem lát nữa nàng gọi ai trước. “Được thôi. Hai người đồng loạt nhìn về phía sân vườn bên kia. Trần Bảo Hương ở tâm bão chẳng hay biết gì, vẫn đang lạch cạch tính toán, lúc thì nhăn nhó, lúc lại mừng rỡ. Chợt như nhớ ra gì đó, nàng ngẩng đầu nhìn về phía họ. Từ Bất Nhiên có chút hồi hộp, Trương Tri Tự trông có vẻ điềm tĩnh, nhưng ngón tay đang cầm quạt lại siết chặt đến trắng bệch. Tạ Lan Đình ngán ngẩm, định nói mình nên đi trước để khỏi bị lây cái “điên của hai người này, thì nghe thấy Trần Bảo Hương gọi lớn: “Tạ đại nhân! Ngài có rảnh không? Từ Bất Nhiên: “… Trương Tri Tự: “… Tạ Lan Đình ngớ người, đột nhiên bị đẩy vào trung tâm cơn bão. Hắn vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung, ngơ ngác chỉ vào mình: “Ta? “Phải. Trần Bảo Hương nhanh chân chạy lại, cười tươi, “Ta vừa nghe họ nói rằng, ngài là người đầu tiên biết kết quả vụ án của Lục Thủ Hoài. “Tất nhiên, ta là quan chủ thẩm vụ án này. “Vậy có thể nói chuyện riêng với ta một chút không? Nàng chắp tay mời. Tạ Lan Đình ngước nhìn hai người bạn với vẻ vô tội, ý rằng đây là công việc, là công việc chính sự, đừng có trách hắn.