Sắc mặt Đại Tiên tái nhợt, lập tức châm cứu cho nàng rồi sai người đi mời sư phụ đến.

Tôn Tư Hoài chỉ nhìn qua đã chẩn đoán ngay xương vai nàng bị nứt, bên trong còn tích tụ huyết ứ. Nếu không cứu chữa kịp thời, e rằng giờ này nàng đã không còn sức để nói.

“Đệ tử của ta cũng thú vị lắm, ban đầu khi dạy nó pháp châm Cố Nguyên này, nó chẳng hứng thú gì. Vậy mà giờ lại dùng thuần thục hơn bất kỳ ai.” Tôn Tư Hoài lắc đầu cười.

Trần Bảo Hương vốn định gật đầu tán đồng, nhưng trong đầu nàng bỗng thoáng qua mấy từ “đệ tử và “pháp châm Cố Nguyên.

“Sư phụ. Nàng bất ngờ ngẩng lên, “Pháp châm Cố Nguyên này có bao nhiêu người trên đời biết dùng?

Tôn Tư Hoài cắm cúi pha chế thuốc: “Pháp châm này là tuyệt kỹ độc môn của sư phụ ta, người chỉ truyền lại cho ta, và ta chỉ truyền cho một mình Phụng Khanh.

“… Trần Bảo Hương chậm rãi chớp mắt.

Nếu nàng nhớ không nhầm, trước đây khi nàng còn trong thân thể cũ, Đại Tiên đã từng dùng pháp châm Cố Nguyên này cho Trình Hoài Lập.

Nếu trên đời chỉ có Tôn Tư Hoài và Trương Tri Tự biết châm pháp này, thì Đại Tiên học từ đâu ra?

Trần Bảo Hương lẩm bẩm suy nghĩ mông lung, vô thức thốt lên: “Không thể nào…?

“Sao cơ? Tôn Tư Hoài không nghe rõ.

Nàng bừng tỉnh, nghiêm mặt hỏi Tôn Tư Hoài: “Sư phụ, nếu có một người từ lúc quen biết đã luôn lừa dối ngài, ngài sẽ làm thế nào?

Tôn Tư Hoài chẳng cần nghĩ ngợi mà đáp: “Hạ độc giết chết hắn.

Trần Bảo Hương: “…

Nghe có vẻ hả hê thật, nhưng liệu có phạm pháp không?

Nàng trầm tư một lát, than thở: “Nếu ta bị người khác lừa gạt, chắc ta sẽ không giết người, cùng lắm chỉ là thấy hắn đáng sợ, từ nay không dám thân thiết với hắn nữa.

“Ngươi nghe sao dễ bị lừa quá. Tôn Tư Hoài không hài lòng, “Nếu việc lừa ngươi có cái giá quá thấp, thì ngươi sẽ cứ mãi bị lừa thôi. Chuyện này ngươi nên học Phụng Khanh, nó từ xưa đến nay có thù tất báo, chẳng để kẻ lừa nó được yên.

Đang nói dở, ánh mắt hắn liếc thấy góc áo bên ngoài vách ngăn, “Này, tên kia, đứng đó làm gì? Vào đây đi.

Góc áo xanh ngọc bỗng nhiên khựng lại.

Trương Tri Tự vòng qua vách ngăn, vẻ mặt phức tạp, chắp tay với sư phụ: “Sư phụ.

“Đến bao lâu rồi?

“Vừa mới tới.

Nói dối, từ lúc Trần Bảo Hương hỏi về pháp châm Cố Nguyên, hắn đã vào rồi. Nhưng càng nghe, hắn lại càng thấy lạnh sống lưng, bất giác đứng khựng lại từ khi nào.

Đại Tiên không dám nhìn thẳng vào Trần Bảo Hương, chỉ cúi mắt nói: “Mấy ngày qua vất vả cho sư phụ rồi. Ta đã nhờ Cửu Tuyền chuẩn bị một bàn tiệc ở Tinh Lầu với dàn nghệ sĩ biểu diễn đặc sắc nhất Kinh Thành gần đây.

Tôn Tư Hoài không ham thích gì ngoài nghe hát, nghe vậy liền cười hài lòng: “Quả là ngươi hiếu thảo. Chỗ này cũng coi như đã xong, để vi sư qua đó nghỉ ngơi trước nhé?

“Đệ tử xin tiễn sư phụ.

Trần Bảo Hương nhìn theo, thấy Đại Tiên đi rất lâu mới quay lại, còn đổi sang áo bào màu tím nhạt.

“Ơ? Nàng ngạc nhiên, “Đại Tiên, sao ngài lại mặc bộ này?

Kể từ khi Đại Tiên hóa thân thành Trương Tri Tự, mỗi ngày đều là y phục quý giá, chưa từng mặc trùng. Nàng để ý màu sắc, ngắn ngủi nửa tháng, y đã diện đủ màu đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, nhưng duy nhất không có màu tím.

Lúc ấy, nàng thấy kỳ lạ, còn hỏi Cửu Tuyền.

Cửu Tuyền trả lời: “Chủ nhân nhà chúng tôi thấy màu tím phô trương, từ trước đến giờ không bao giờ chạm đến.

Nghe xong, Trần Bảo Hương vô cùng khâm phục Đại Tiên, thông tin thu thập quá chi tiết, bắt chước cũng quá chuẩn, có khi còn giống Trương Tri Tự hơn chính y.

Thế nhưng giờ đây, Đại Tiên lại vô tội nhìn nàng, cúi đầu ngắm y phục: “Vừa rồi đưa tiễn sư phụ, ta làm bẩn áo, đành phải mua vội một bộ gần đó — chẳng lẽ không đẹp?

Không phải là không đẹp, khuôn mặt này mặc gì cũng rất đẹp.

Nhưng mà!

Trần Bảo Hương căng thẳng nhìn ra ngoài: “Trương Tri Tự rất ghét màu này!

“Hắn thì có mắt thẩm mỹ gì. Đại Tiên nhíu mày, “Màu này quý phái, chỉ người quý tộc mới mặc nổi.

Trần Bảo Hương cảm thấy ý kiến hợp ý mình, vui vẻ đập tay với y.

Nhưng đập tay xong lại nhớ ra, mặt nàng đột nhiên nhăn nhó: “ngài quên là ngài vẫn đang giả làm hắn sao?

“À, đúng rồi. Đại Tiên bừng tỉnh vỗ trán, rồi cười khổ: “Làm hắn mệt thật, giả làm hắn cũng mệt không kém.

“Sao cơ? Trần Bảo Hương không hiểu, “Ta thấy ngài vẫn rất thoải mái, bao lâu nay cũng chưa ai nghi ngờ gì.

“nàng không biết đấy thôi. Đại Tiên cười khổ, “Ta đã tìm hiểu mọi sở thích của Trương Tri Tự để học theo, tuy học khá tốt nhưng thói quen của hắn và ta lại ngược nhau hoàn toàn.

“Hắn thích trúc, ta lại ghét; hắn bơi giỏi, ta lại sợ nước; hắn sợ lạnh, còn ta thì thích lạnh.

“Hắn dị ứng hoa cải dầu, ta thì lại thích nhìn chúng. Đến cả màu tím này, hắn không thích, còn ta lại quen mua.

Vừa nói, y vừa bất lực giơ tay ra.

Trần Bảo Hương nghe mà bừng tỉnh: “Thế ra ngài và hắn là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Không phải sao? Đại Tiên ngạc nhiên.

Nàng thở phào, cười nói: “Đúng vậy, vốn nên là như thế mà.

Trương Tri Tự nhếch môi cười, vừa xem xét vết thương của nàng vừa như vô tình nói: “May mà trăm năm trước ta học được pháp châm Cố Nguyên, không thì hôm nay nàng đã hôn mê rồi.

Trần Bảo Hương dựng thẳng tai: “Trăm năm trước?

“Đúng vậy, khi ấy chỉ có sư phụ của sư phụ Tôn Tư Hoài biết châm pháp này, ta từng học từ người ấy.

Những lời này kể cho quỷ nghe, quỷ cũng khó tin.

Nhưng từ miệng Đại Tiên pháp lực vô biên mà ra, Trần Bảo Hương lại thấy hết sức hợp lý: “Thì ra là vậy, suýt chút nữa ta nhầm ngài với Trương Tri Tự rồi.

“Sao nàng lại nghĩ vậy? Trương Tri Tự quay đi, “Ta và hắn, một là tiên, một là người.

“Đúng rồi! Nàng hào hứng hỏi, “Vậy Đại Tiên, nếu ngài phát hiện có người lừa ngài, ngài có trả thù như Trương Tri Tự không?

Lưu Thịnh bị trói chặt tay chân, bước đi xiêu vẹo trên phố, đầy vẻ nhục nhã.

Trương Tri Tự liếc mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm đáp: “Không đâu, ta nào hẹp hòi như hắn.

Trần Bảo Hương thở phào nhẹ nhõm.

Hai người không hiểu sao đều có chút bồn chồn, nàng quay đầu giả vờ nhìn làn khói tím từ lư hương, còn Đại Tiên cũng ngại ngùng đánh giá hoa văn trên màn rèm.

“Phải rồi, bên Lục Thủ Hoài thế nào rồi? nàng hỏi.

Trương Tri Tự đáp: “Theo chứng cứ và tội trạng hiện tại, chỉ có thể kết án tham ô, các án mạng ở làng Dương Lâm không thể đổ cho Lục Thủ Hoài. Còn tiền trang Tiểu Huệ đã tiến triển nhanh hơn, tất cả các nhân vật liên quan đều đã bị giam, bao gồm cả Lục Hoan và Lục Hỉ.

Nói ra lời này, chính y cũng cảm thấy bất công, vì cớ gì Lục Thủ Hoài không phải đền mạng, vì sao tội tham ô lại chỉ bị cách chức và phạt nhẹ.

Nhưng luật pháp Đại Thịnh do các quan viên định ra, dĩ nhiên hình phạt cho chính họ sẽ rất nhẹ. Chưa bao giờ có ai thấy đây là vấn đề, nhưng từ góc nhìn của Trần Bảo Hương, chẳng phải đây chính là nguồn gốc của tình trạng quan viên tự tung tự tác sao?

Điều đáng sợ hơn, dù nhận ra được nguồn gốc này, các quan chức nắm luật pháp trong triều cũng không bao giờ muốn thay đổi.

Tâm tư dần trĩu nặng, sắc mặt nàng ngày càng nghiêm lại.

Trương Tri Tự gắng gượng lấy lại tinh thần, muốn an ủi Trần Bảo Hương, dù sao nàng vẫn đang dưỡng thương, không nên quá lo nghĩ.

Kết quả, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy người trên giường với ánh mắt tinh quái nói: “Đại Tiên, nói vậy thì, ta cũng có thể mở đại tiệc sinh nhật, nhân cơ hội thu lợi một mẻ lớn chứ?