Sáng sớm hôm sau, Trần Bảo Hương cùng Hàn Tiếu chuyển nhà, đồ đạc đều đã chất lên xe, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng Đại tiên đâu để tiễn biệt.

Thấy thời gian đã đủ, nàng cũng không chờ nữa, bèn đi đến chợ phía đông mua vài vật dụng rồi về tiểu viện để dọn dẹp.

Trong sân còn chút bừa bộn, ai cũng bận rộn đến mệt mỏi, vừa lau chùi xong cửa lớn thì thoáng thấy xe ngựa của Đại tiên lướt qua cổng.

Bảo Hương tưởng mình hoa mắt, lắc lắc đầu rồi tiếp tục sắp xếp chậu hoa.

Không ngờ xe ngựa của Đại tiên lại quay lại, bánh xe lăn chậm rãi, đủ để nàng thấy rõ gương mặt thờ ơ bên cửa sổ.

“Ủa? Nàng ôm chậu hoa đi ra cửa, “Đại tiên, ngài đến đây nhanh vậy sao?

Trương Tri Tự không nhìn nàng, giọng lạnh nhạt đáp: “Không, đi ngang qua thôi.

“Ồ. Nàng ngần ngừ nhìn vào trong sân. “Vốn định mời ngài vào ngồi, nhưng chỗ này còn bừa bộn quá, để mai ngài đi cùng Ngân Nguyệt ghé lại nhé.

Coi bộ, nàng thật sự muốn hắn đi cho rồi.

Trương Tri Tự nghiến răng, định đóng cửa sổ lại, nhưng vừa lúc nghe thấy giọng của Từ Bất Nhiên từ trong sân vọng ra: “Trần cô nương, cái này để đâu đây?

“Để bên chuồng ngựa ở phía đông sân.

Hắn lập tức mở toang cửa sổ ra.

“Phụng Khanh? Từ Bất Nhiên ngạc nhiên, “Sao ngài lại ở đây?

Câu này không phải nên để hắn hỏi sao? Giữa ban ngày ban mặt, một nam một nữ ở chung, hắn làm gì ở đây?

Từ Bất Nhiên thấy tình hình có vẻ không ổn, vội giải thích: “Hôm nay ta được nghỉ, tình cờ gặp Trần cô nương ở chợ phía Tây, nàng mua đồ nhiều quá, thuê phu khuân không đủ người, ta bèn đến giúp một tay.

“Tốt lắm. Trương Tri Tự cười nhạt, xuống xe, “Vậy ta cũng đến góp sức.

“Đừng mà, đá xanh dưới đất toàn bùn, đồ đạc cũ lại đầy bụi. Bảo Hương nhíu mày, “Ngài để ta dọn xong rồi mời ngài vào nhé.

Cớ gì Từ Bất Nhiên thì được phép, còn hắn thì không?

Trương Tri Tự chẳng phục chút nào, gương mặt lạnh tanh, chen ngang nàng mà bước vào cửa.

Dù đã sống chung với hắn khá lâu, Bảo Hương cũng biết rõ những thói quen của vị tiên nhân này.

Hắn ưa sạch sẽ, dù ghế có trông sạch mấy cũng phải lau qua rồi hắn mới chịu ngồi. Mỗi khi đến nơi nào bẩn thỉu, hắn còn yêu cầu Cửu Tuyền chuẩn bị khăn nóng và hương liệu.

Hắn cũng chưa từng làm việc nặng nhọc gì, từ khuân vác đồ đạc đến quét dọn, ngay cả cây chổi hắn cũng không biết dùng, bàn tay trắng muốt, ngoài vết chai khi cầm bút ra thì chẳng hề có dấu vết lao động.

Vì vậy, khi thấy đôi giày gấm trắng của hắn giẫm vào bùn vàng, Bảo Hương cũng thấy xót.

Nàng đi theo hắn từng bước, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ở đây có Từ đại nhân rồi, đủ người làm việc, ngài chẳng cần nhọc sức… đừng nhìn tôi như thế, nếu ngài muốn giúp thì chỉ cần tưới hoa cũng được mà?

“Nếu không thì xem thử cách sắp xếp bàn ghế trong chính điện nhé?

“Đại tiên, phía trước bùn lầy lắm, ngài đừng đến đó.

Từ Bất Nhiên và Trương Tri Tự vốn là người quen, còn đối với Trần Bảo Hương, dạo gần đây cả hai cùng nhau luyện võ nên cũng xem như thân thiết.

Nhưng giờ nhìn cảnh này, Từ Bất Nhiên lại cảm thấy dường như chẳng nhận ra được bọn họ.

Trương Tri Tự sao có thể giống như đứa trẻ đi giận dỗi? Còn Trần cô nương, sao lại không nhờ người khác làm, mà còn phải khuyên nhủ thế kia?

Chỉ chút việc cỏn con, sao lại làm khó đến mức khiến Phụng Khanh phải khổ sở như vậy!

Lắc đầu, Từ Bất Nhiên quay lại nói: “Cái đỉnh mới mua của cô nương nặng quá, có lẽ cần chúng ta cùng nhau khiêng ra trước.

“Được thôi. Bảo Hương đồng ý, rồi nhìn thoáng qua đằng xa.

Trương Tri Tự bên cạnh có cả Cửu Tuyền và Ninh Túc đi theo, hẳn là không có vấn đề gì.

Nàng quay lại cùng Từ Bất Nhiên vào chính điện.

Trương Tri Tự đi được một đoạn đã cảm thấy bên cạnh chẳng còn ai.

Hắn quay đầu lại, lạnh lùng hỏi Ninh Túc: “Đây là cái ngươi gọi là không để ý đến người khác đấy hả?

Ninh Túc bật cười: “Chủ tử, người ta đã nói là chỉ tiện tay giúp đỡ, sao lại nghĩ xa xôi thế được.

“Vô duyên vô cớ mà tử tế thì không kẻ gian cũng kẻ trộm.

“Nhưng Từ đại nhân cũng đâu phải người xấu?

Từ Bất Nhiên quả thực không phải người xấu, hơn nữa gia thế lẫn phẩm chất đều hơn hẳn Bùi Như Hành.

Theo lẽ, hắn nên ủng hộ Bảo Hương tiếp xúc với người ta, sớm hoàn thành lời hứa ngày trước trong nhà lao.

Nhưng Trương Tri Tự vẫn giữ gương mặt âm u, khó chịu, không tài nào vui nổi.

Cớ gì với hắn thì phải giữ khoảng cách, còn với người khác lại chẳng cần?

Hắn hậm hực quay gót áo, bực bội đuổi theo hai người về phía chính điện.

Trần Bảo Hương gọi Hàn Tiếu mang cho hắn một chiếc ghế sạch để ngồi tại hành lang phía sau, nơi đã được quét dọn xong xuôi.

Nhưng nàng lại tự mình cùng Từ Bất Nhiên khiêng đồ, toàn thân đầy bùn, cả hai lại cùng ngồi nói chuyện trên bậc thềm dơ bẩn.

Bóng lưng thân mật, hoàn toàn không còn giữ chút lễ nghi.

Trương Tri Tự lạnh lùng nhìn, cảm thấy càng lúc càng tức, hắn liền đứng dậy ôm một chậu hoa.

Trần Bảo Hương thấy hành động của hắn liền tròn mắt kinh ngạc: “Đại tiên, áo ngài vẫn còn thêu chỉ bạc, làm thế này hỏng hết mất!

Hắn nghiến răng cười: “Cũng chẳng đắt lắm, chỉ khoảng hơn hai mươi lượng thôi.

Bao nhiêu?!

Nghe giá, nàng cũng thấy bực, lập tức giằng lấy chậu hoa từ tay hắn: “Được rồi, đừng làm nữa.

Từ Bất Nhiên tiến đến, tiện tay đỡ lấy chậu hoa, nhìn Trương Tri Tự một cái rồi nói: “Phụng Khanh, hay ngài cứ đi nghỉ ngơi đi, ở đây có ta với Bảo Hương cô nương là được rồi.

Ta với Bảo Hương cô nương ~

Trương Tri Tự nhại lại trong lòng, mắt liếc lên trời.

Bảo Hương lại gật đầu tán thành: “Tôi với huynh chắc đủ sức, lát nữa chúng ta khiêng chiếc giường cũ đi luôn.

“Được.

Cả hai vừa nói vừa rảo bước đi, để mặc hắn đứng một mình tại chỗ.

Trương Tri tự:“……

Hắn sống đến chừng này tuổi, chưa từng bị ai lạnh nhạt đến thế.

Ban đầu định quay lưng bỏ đi mặc kệ họ, nhưng cơn giận vẫn còn âm ỉ trong lòng, thế là Trương Tri Tự đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Hắn thấy Từ Bất Nhiên và Trần Bảo Hương mỗi người đứng ở một bên giường tầng, rồi họ cùng nhau hô “một hai ba” để nâng nó lên.

——cũng thấy được khoảnh khắc Trần Bảo Hương ngồi xổm xuống cạnh giường, tay ôm lấy vai, nhíu mày đầy đau đớn.

Ánh mắt Trương Tri Tự thoáng ngẩn ngơ, sau đó ánh mắt hắn tối lại, bước nhanh tới chỗ nàng.

Trần Bảo Hương vừa gồng sức chuẩn bị nâng giường thì cánh tay bỗng bị ai đó nắm chặt.

“Rầm!”

Chân giường vừa nhấc lên lại nện xuống sàn, phát ra một tiếng động đinh tai.

Trần Bảo Hương ngước lên, ngơ ngác nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của Trương Tri Tự.

“Để ta.” Hắn lạnh giọng nói.

Bên kia, Từ Bất Nhiên ló đầu ra, dở khóc dở cười: “Phụng Khanh, ngài đang phá bĩnh gì đấy? Một mình ta không nhấc nổi chiếc giường to thế này đâu.”

“Ta và ngươi.” Hắn nắm chặt thanh giường, “Sức chắc là đủ.”

Vừa dứt lời, chân giường bên hắn đã được nhấc lên, lực lớn đến mức suýt khiến Từ Bất Nhiên mất thăng bằng.

Từ Bất Nhiên nhanh chóng đứng vững lại, nhướn mày nhìn hắn một cái: “Mấy năm không gặp, tính khí thay đổi nhiều thật.”

“Còn ngươi thì vẫn vậy.” Trương Tri Tự không biểu cảm gì, “Công phu vẫn chưa tới nơi tới chốn.”