Cả kinh thành đều biết Tạ Lan Đình là người phong lưu đa tình, mười bài thơ tình tại Xuân Phong Lâu có đến bốn bài là do hắn sáng tác, còn nhiều lần vướng vào mối quan hệ phức tạp với các phụ nhân. Nhưng lúc này, Lục Thanh Dung lại cảm thấy trong lòng hắn chỉ có mình nàng. Hắn tranh thủ thời gian bận rộn đến đây để cùng nàng ngắm những loài hoa không mấy đặc biệt, nghe nàng kể những chuyện nhàm chán và dài dòng về gia đình, thậm chí trước mặt bao người còn quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng phủi đi vết bẩn trên đôi giày thêu của nàng. Giữa bao tiểu thư quý tộc có mặt, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối chỉ dõi theo nàng. Từ khi đặt chân đến kinh thành, Lục Thanh Dung đã gặp gỡ đủ loại công tử, nhưng không ai dịu dàng và hiểu nàng như Tạ Lan Đình. Nàng chợt cảm thấy lo lắng; người tốt như vậy, có lẽ mình cũng nên đáp lại tình cảm? Trời đã xế chiều, hội hoa sắp tàn, Lục Thanh Dung liền nhanh chóng nói với Tạ Lan Đình: “Phụ thân ta không lâu nữa có lẽ sẽ được thăng quan, lúc ấy ngài có thể đến nhà ta uống rượu không? Một quan võ Tứ phẩm không xứng với cổng nhà Đông Vinh phủ, nhưng một trọng thần Tam phẩm của Thượng thư tỉnh thì có thể. “Ồ? Tạ Lan Đình tựa tay ngồi trong vườn hoa, mỉm cười nói, “Xem ra tin đồn gần đây trong triều đình không phải là lời đồn vô căn cứ. “Phải, nhà ta tuy xuất thân không cao, nhưng giờ cũng đã thấy ánh sáng giữa mây mờ. Nàng ngồi xuống bên cạnh, bối rối siết chặt chiếc khăn tay, “Chức vụ chúng ta có, tiền cũng có. Nàng cũng là một lựa chọn xứng đáng. Ánh mắt Lục Thanh Dung nóng bỏng, nhìn hắn không rời. Tạ Lan Đình vô tình đưa mắt nhìn lại, bắt gặp ánh mắt nàng, hơi ngẩn ra một chút rồi bật cười: “Nàng nghĩ ta là loại người bám theo quyền quý sao? “Không, không phải… “Không phải mà lại nói những lời này? “Ta sao có thể nghĩ như vậy về ngài, ngài rất tốt, chỉ có ta là không xứng. Nàng cuống quýt giải thích, “Là ta có thể không xứng đáng… Lời chưa dứt, người trước mặt đã cúi người, chậm rãi chạm khẽ lên môi nàng. Lục Thanh Dung giật mình mở to mắt. Trời đã nhá nhem, xung quanh không còn ai, chỉ còn làn gió đêm khe khẽ cùng những đóa hoa xuân đong đưa theo nhịp. Người trong lòng nàng, áo bào thêu bạc trắng, một tay chống đất, tay kia đặt sau gáy nàng, nhẹ nhàng kéo nàng sát lại. Chiếc váy vàng nhạt bay lên rồi rủ xuống, phủ lên áo bào trắng của hắn. Môi chạm môi, hương hoa càng thêm nồng. “Tiểu thư? Nha hoàn tìm đến, “Đến giờ rồi, tiểu thư nên về thôi. Lục Thanh Dung bừng tỉnh, vội đẩy hắn ra, thu xếp váy áo rồi đi. Tạ Lan Đình bị đẩy hơi nghiêng người, cười đùa nhìn bóng dáng nàng thẹn thùng tức giận bỏ đi: “Rượu nhà nàng, nhất định phải chờ phụ thân thăng quan mới được uống sao? Lục Thanh Dung khựng lại, mặt đỏ bừng, không dám quay lại: “Ngài, ngài muốn uống lúc nào? “Ngày mai. Hắn nói, “Ngày mai ta sẽ đến. Niềm vui và sự hồi hộp trào dâng, Lục Thanh Dung cúi đầu, xách váy chạy ra khỏi vườn hoa. “Tiểu thư, son môi của tiểu thư bị lem rồi. “Vừa rồi ta sơ ý, đưa tay quệt nhầm. Nàng vội vã lên xe ngựa, buông rèm, tựa người vào thành xe, một lúc lâu sau mới bình ổn lại nhịp tim dồn dập. Nàng khẽ chạm ngón tay lên môi, cảm giác mềm mại vẫn còn lưu lại. Mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu, Lục Thanh Dung đưa tay che lại, nụ cười hạnh phúc pha chút e thẹn hiện rõ trên mặt. ·ngày hôm sau “Công tử mời đi lối này. Nha hoàn đưa tay chỉ đường, “Hôm nay lão gia tình cờ không ở nhà, phu nhân muốn ngài dạy cho tiểu thư một chút về cờ vây. Tạ Lan Đình bước đi qua dãy hành lang của nhà họ Lục, vừa đi vừa mỉm cười ngắm nhìn quanh: “Thật sang trọng, chỉ riêng thú trấn thủ trên mái cũng đã tinh xảo hơn cả Đông Vinh phủ. Nha hoàn cười đáp lễ, chỉ về phía trước: “Đằng kia chính là thư phòng của tiểu thư. Lục Thanh Dung là đại tiểu thư được yêu chiều, không chỉ quản lý việc nhà mà còn lo cả sổ sách lớn của phủ, nên nàng có riêng một thư phòng, người ngoài khó mà vào được. Nhưng hôm nọ Tạ Lan Đình buột miệng khen rằng: “Thư phòng của quận chúa Xương Hòa quả là đẹp, đủ thấy được khiếu thẩm mỹ của nàng ấy. Rõ ràng Lục Thanh Dung đã ghi nhớ điều này, lập tức nói rằng thư phòng của nàng cũng không hề kém cạnh. Tạ Lan Đình giả vờ không tin: “Nhà nàng cũng có thư phòng sao? Câu nói đó đã chạm đến lòng tự ái của đại tiểu thư họ Lục, nàng bực bội đứng bật dậy: “Thư phòng thì sao, nhà ta chẳng lẽ không có? Ngày mai ngài cứ đến xem, thư phòng của ta còn thú vị hơn thư phòng của quận chúa Xương Hòa! Tạ Lan Đình mỉm cười, bước theo nha hoàn, vượt qua từng lớp lính canh, tránh hai con chó săn, thuận lợi bước vào thư phòng nhà họ Lục. “Ngài tới rồi? Lục Thanh Dung vui mừng và trông đợi, đưa cho hắn một đĩa điểm tâm, “Mời dùng trà trước đã. Tạ Lan Đình tiện tay cầm một miếng cho vào miệng, ánh mắt sáng lên: “Thật ngon. “Ngon thật sao? Lục Thanh Dung lo lắng hỏi, “Thật sự ngon sao? “Ta chưa từng ăn món điểm tâm nào ngon như vậy. Hắn ngước nhìn nàng, đôi mắt dài như dòng nước mùa thu, đong đầy tình ý. Lục Thanh Dung thở phào nhẹ nhõm, vui sướng như một đứa trẻ. Nàng cũng cầm một miếng cắn thử. “… Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, quay đi nhổ miếng điểm tâm ra, mày nhíu chặt. “Ngài, ngài đừng ăn nữa. Nàng vội kéo tay hắn, “Ta làm sai rồi, món này khó ăn quá. Tạ Lan Đình mỉm cười, lại cắn thêm một miếng: “Dung Nhi đã nhầm lẫn giữa bột kiềm và đường. “Sao ngài biết là ta làm? Hắn cười: “Tấm lòng của nàng dành cho ta, làm sao ta lại không biết? Lục Thanh Dung đỏ mặt một lần nữa. Nàng vội vàng đuổi hết đám nô bộc ra ngoài, sau đó bực dọc lườm hắn: “Những lời như vậy sao có thể nói trước mặt bao người, lỡ sau này ngài không cưới ta, ta biết giấu mặt vào đâu? Tạ Lan Đình hạ mắt, nhướng mày, rồi đứng lên nắm lấy cổ tay nàng, nhìn sâu vào mắt nàng và nói: “Ta nào nỡ để nàng rơi vào tình cảnh như vậy. Nghe những lời này, lòng Lục Thanh Dung lại thêm yên ổn. Nàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng dâng lên hy vọng về một hôn sự đáng mơ ước mà mọi người sẽ ngưỡng mộ. “Cái thư phòng này của nàng… Tạ Lan Đình đưa mắt quan sát, hơi thất vọng, “Có vẻ cũng không có gì đặc biệt lắm. “Ngài qua đây. Nàng dẫn hắn đến trước một giá sách, không phục nói: “Chỗ này nhìn sơ qua thì không có gì, nhưng điểm đặc biệt đều nằm ở những nơi kín đáo cả. Nói rồi, nàng vặn chiếc bình hoa, cả giá sách liền tách ra từ giữa, để lộ một cánh cửa ẩn phía sau. Trong lòng Tạ Lan Đình thoáng giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản: “Phòng mật sao, nhà ta cũng có. “Phòng mật này thì khác, nàng đắc ý nói, “Phụ thân ta đã tìm thợ giỏi nhất để làm, trên đời này ngoài ta và phụ thân, không ai có thể mở được cánh cửa này. Nói xong, nàng xoay núm tròn trên cửa: ba vòng sang trái, năm vòng sang phải, rồi canh đúng vị trí cuối cùng. Một tiếng “cạch vang lên, cửa lớn liền mở ra.