Trần Bảo Hương vốn chẳng có ý định làm gì cả, nàng chỉ muốn ngửi xem trên người hắn có mùi bánh cá hương hay không.

Nhưng thật không may, đúng lúc đó xe ngựa chuyển động, nàng đang nửa chừng cúi người lại gần hắn, không kịp phản ứng nên ngã nhào lên người hắn.

Đôi môi mềm mại chạm nhẹ trong một thoáng rồi nhanh chóng rời xa, có ai đó mắt giãn rộng, tim như lỡ nhịp.

Trần Bảo Hương lui lại, vịn lấy thành xe, không xin lỗi, chỉ ngây người ra một lúc.

Sau đó nàng tức tối nắm chặt tay: “Chẳng phải tiện nghi cho ta quá rồi sao!”

Trương Tri Tự: “...”

hắn có chút thất thần, khẽ lau khóe môi rồi cúi mắt xuống: “Muốn ăn bánh cá hương, ta có thể bảo Cửu Tuyền quay lại.”

“Ta không muốn ăn cái đó.”

“Vậy là muốn cố tình trêu ghẹo ta?”

“Không không, vừa rồi chỉ là ta không đứng vững thôi, ta hoàn toàn không có ý gì khác với ngài.”

Đôi mày thanh tú của Trương Tri Tự nhíu lại: “Không chỉ trêu ghẹo, mà còn không có ý gì với ta sau đó?”

Coi thường ai vậy chứ?

“Không phải, ta... ngài...” Trần Bảo Hương xua tay, muốn giải thích nhưng rồi chợt nhận ra, trên môi hắn thực sự không có mùi bánh cá hương!

Nàng bất giác ôm đầu: “Rốt cuộc là sao đây, chẳng lẽ họ nói đúng thật?”

Trước đây, khi nàng còn ở trong cơ thể của chính mình, hắn thường hay châm chọc nàng, khi thì nói nàng không bằng con lợn ngoài chợ Đông, lúc lại bảo mắt nàng kém cỏi.

Nhưng giờ đây, hắn đã thành một người đàn ông bằng xương bằng thịt, lại có vẻ trở nên ân cần, hành động giữa họ cũng có chút gì đó lãng mạn khó hiểu.

Chuyện này biết phải làm sao?

Trương Tri Tự phải mất một lúc lâu mới kéo lại tâm trí.

Nhìn về phía đối diện, hắn thấy Trần Bảo Hương khi thì cười vui, khi thì cau mày như thể sắp rối tung vì suy nghĩ.

hắn nghĩ ngợi một lát, đột nhiên đưa tay về phía nàng.

“Làm gì vậy?” Nàng theo phản xạ ôm chặt lấy mình.

Trương Tri Tự buông tiếng cười mỉa, xòe bàn tay ra: “Còn làm gì nữa, ngân phiếu đấy, ta đã vất vả giúp nàng giữ thể diện, nàng thắng được bao nhiêu lại không chia cho ta hai tờ sao?”

Đâu có vị anh hùng nào cứu mỹ nhân rồi lại đòi ngân phiếu chứ!

Trần Bảo Hương trừng mắt, giữ chặt túi tiền: “ngài đâu có thiếu tiền.”

“Không thiếu là một chuyện, nàng có nên chia hay không là chuyện khác.” hắn mạnh tay giật túi tiền, rút ra hai tờ, “huynh đệ ruột còn phải sòng phẳng, huống chi chúng ta chỉ là bằng hữu.”

bằng hữu?

Hàng mày nhíu chặt của Trần Bảo Hương dần giãn ra.

Thì ra đại tiên chỉ coi nàng là bằng hữu, làm nàng suýt nữa đã nghĩ đến chuyện tiên và người có thể yêu nhau hay không, rồi sau này con cái sinh ra sẽ là người hay là tiên.

Hứ!

Nhưng nghĩ lại, cũng tại đại tiên đối xử với nàng quá tốt, mới khiến người khác hiểu lầm.

Một người tốt như vậy, ngoài chuyện làm tượng Phật, nàng cũng nên đối xử với hắn tốt hơn chút.

Ngẫm nghĩ, Trần Bảo Hương thả lỏng người, tựa vào vách xe.

Trương Tri Tự liếc mắt nhìn phản ứng của nàng, khẽ hừ một tiếng.

Trên đời hiếm có ai ngốc nghếch hơn nàng.

Nhưng cái ngốc của nàng lại không tự biết, còn lo lắng hỏi hắn: “ngài bị thương có thấy khó chịu không?”

“Khó chịu thật. Hắn buông một câu khó chịu: “Nàng bớt lại gần Bùi Như Hành, ta cũng đỡ khó chịu hơn.

Vừa nói ra khỏi miệng, chính hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng tìm lý do, “Bên cạnh hắn ta đầy kẻ chỉ chờ xem nàng bị bẽ mặt thôi, tránh chút phiền phức cho ta phải dọn dẹp là được.

“Đại tiên nói đến Lục Thanh Dung sao? Trần Bảo Hương nghiêng đầu, cười trong sáng, “Cô ấy muốn xem ta bẽ mặt thì ta cũng xem cô ấy bẽ mặt chứ sao. Hôm nay cô ấy thua cả đống bạc, về nhà chắc chẳng dễ chịu gì đâu.

“Người mua được cả Vạn Bảo Lâu sẽ lúng túng vì chút bạc lẻ này sao? Trương Tri Tự nói mà cũng tự mình thấy khó hiểu.

Trước đây hắn đã không hiểu sao Lục Thủ Hoài chỉ là một tướng lĩnh mà lại giàu có đến thế, giờ nhìn hành động của Lục Thanh Dung, không chỉ có tiền mà còn to gan lớn mật.

Nghĩ đến mối quan hệ giữa Lục Thủ Hoài và Trình Hoài Lập, Trương Tri Tự hơi cau mày.

Trần Bảo Hương chẳng để ý gì, vẫn hào hứng nói: “Bùi Như Hành và cô nương Tần cũng vào Tạo Nghiệp Ty làm quan rồi, mai ta đi báo danh, biết đâu còn gặp được họ nữa.

Chuyện Tần Huyền Nguyệt thi đỗ vào Cục Chế Dược thì hắn biết, nhưng Bùi Như Hành khi nào lại vào Tạo Nghiệp Ty?

Trương Tri Tự vén rèm xe nhìn Ninh Túc.

Ninh Túc giật mình, vội vã chắp tay: “Tiểu nhân cũng mới nhận được tin, không phải do Trương đại nhân sắp xếp, mà là thủ tục bên Cục Chế Biên.

Tạo Nghiệp Ty gồm bốn cục với hai mươi sáu bộ, đông người lại phức tạp, nhét vào một hai người không phải chuyện lạ, nhưng đã có chức vị thì đều phải qua trình tự gặp mặt các chủ quan.

Hắn đúng là bệnh lâu quá, để người khác xen tay vào đến thế.

“Đại tiên, sao vậy? Trần Bảo Hương nhìn sắc mặt của hắn, “Ngài không muốn Bùi Như Hành vào Tạo Nghiệp Ty à?

“Không phải ta không muốn, mà hắn không xứng đáng. Trương Tri Tự cúi mắt, “Quan chức Cục Chế Biên đều phải từng ra ngoại ô ba năm, biết canh tác, hiểu lương thực, rõ đời sống dân sinh, mới có thể đảm đương. Bùi Như Hành đừng nói là ra ngoại ô, có khi còn chưa từng thấy cây lúa ra sao.

“Huống chi, khi đó hắn thi khoa chuyên về hình sự, Bộ Hình đã có kế hoạch cho hắn rồi, sao tự dưng lại chuyển sang Tạo Nghiệp Ty.

Câu hỏi vừa thốt ra, trong lòng hắn cũng có câu trả lời mơ hồ.

Trình Hoài Lập không hài lòng với việc hắn không phạt Trần Bảo Hương mà còn thăng chức cho nàng, muốn lấy việc Bùi Như Hành vào Tạo Nghiệp Ty để cảnh cáo.

Nhưng chỉ vì chút bất hòa này, mà lại hy sinh tiền đồ của đứa cháu mà ông yêu quý nhất sao?

Hắn lắc nhẹ đầu, nghiêm túc nhìn Trần Bảo Hương: “Ngày mai nàng nhất định phải cẩn trọng.

Hắn sợ đám người kia vẫn còn thủ đoạn nào đó, tiếp tục xem Trần Bảo Hương như trái mềm dễ bóp.

“Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ làm ngài nở mặt nở mày!

“Nở mặt nở mày gì chứ, đừng gây chuyện là được rồi.

“Dạ đại tiên, không vấn đề gì đại tiên!

Nàng trả lời nhẹ nhàng, như chẳng để tâm gì.

Trương Tri Tự không yên lòng, muốn nói thêm vài lời, nhưng người kia lại kéo hắn vào cuộc chuyện trò về các chuyện thú vị trên tiệc, miệng cười tươi, ánh mắt long lanh, khiến hắn chẳng nỡ ngắt lời.

Thôi kệ.

Trương Tri Tự chống cằm vừa nghe vừa nghĩ, dù Trần Bảo Hương có gây họa lớn đến đâu, hắn cũng sẽ ở phía sau xử lý.