Cả căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trần Bảo Hương lúc này chỉ lo xem bài, nghe người ta nhắc mới quay đầu nhìn lên, đôi mắt tròn xoe: “Đại… sao ngài lại tới đây?”

“Còn không mau đứng dậy? Hắn liếc cô một cái, khẽ chép miệng.

Trần Bảo Hương lập tức đứng dậy nhường chỗ, còn cẩn thận lau qua ghế cho hắn ngồi.

Trương Tri Tự cầm lấy bài của nàng, liếc qua một lượt, hơi chê bai: “Vận của nàng tệ quá.”

“Nếu mà vận tốt, ta đã chẳng thua rồi.” Nàng lẩm bẩm, ngước nhìn hắn lại thấy thật khó tin, khẽ hỏi, “ngài thực sự nghe thấy ta gọi ngài à?”

Tay nàng khẽ chạm vào chiếc túi đeo bên hông đựng tượng Phật, lòng xúc động không nguôi: “Một trăm văn của ta quả thật không hề lãng phí.”

“Lắm lời gì đâu.” hắn mím môi đáp, “Ta chẳng qua là đói nên ra ngoài tìm chút đồ ăn, tiện gặp nàng thôi.”

Nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, hắn đoán nàng lại bị người ta ức hiếp.

Ánh mắt Trương Tri Tự liếc sang đối diện.

Lục Thanh Dung sợ hãi rụt người về phía sau, những người còn lại cũng nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Y phục của người này trông khá giống trang phục của Bùi Như Hành. Bùi Như Hành mặc bộ áo xanh đậm đã rất quý phái, vốn là bộ y phục được làm từ loại vải tốt nhất để mừng sinh nhật. Nhưng khi so với bộ y phục của người mới đến, mọi người mới nhận ra sự khác biệt, không phải ở chất liệu, mà là ở dáng cắt may. Bộ của Bùi Như Hành có phần cứng nhắc, còn bộ của người này thì tự nhiên và thanh thoát, từng cử chỉ đều toát lên sự cao quý dù không cần trang trí hoa văn hay vàng bạc.

Người nào có thể cao quý hơn cả công tử nhà Bùi?

Chẳng ai dám lên tiếng hỏi, nhưng cũng không cần hỏi để đoán ra đôi phần.

Không khí náo nhiệt của buổi tiệc bỗng chốc trở nên im lặng, chẳng ai dám lớn tiếng, ngay cả Lục Thanh Dung cũng ngậm miệng không gây sự.

A hoàn bên đối diện lại rút ra hai lá bài.

Trương Tri Tự nhìn nàng một cái, khẽ cười nhạt.

A hoàn tay run rẩy, lo lắng ngọ nguậy.

Trương Tri Tự thong thả rút bài, đánh ra hai lá mà người khác dễ dàng tiếp nối.

Trần Bảo Hương ngồi bên cạnh nóng lòng đến cắn răng: “ngài có biết chơi không đấy, chỗ bài của ta năm lượng mỗi lá đấy!”

Giỏi nhỉ, còn dám ra ngoài đánh lớn.

hắn đáp với vẻ không hài lòng: “Nếu còn ồn ào nữa, ta sẽ đem cả hộp bài của nàng đánh sạch.”

Trần Bảo Hương lập tức im lặng.

Lạ thật, bài của nàng chẳng mấy ăn khớp, lá thì nhỏ, nàng đã định chỉ đánh sao cho thua ít nhất là được. Nào ngờ, Trương Tri Tự lại đánh ra hết cả.

“Lá bài kia ngươi phải tiếp chứ!” Lục Thanh Dung than thở.

A hoàn phía trước toát mồ hôi lạnh, nàng nào biết người này chỉ đang giả bộ, cứ tưởng hắn giữ lá lớn để giành quyền chơi, ai ngờ đâu chỉ là giả vờ.

“Chỉ bốn lá thôi mà.” A hoàn đáp lại không phục, “Đánh lại nào.”

Trước đây, vì con trai có tư chất hơn người, Trương Nguyên Sơ sợ Trương Tri Tự học thiếu điều gì, mỗi ngày đều sắp xếp cho hắn gần hai mươi tiết học, trong đó có cả môn đánh bạc.

Trương Tri Tự rất ghét môn này, hắn thấy nó chẳng có ích gì.

Nhưng thắng liên tục bảy tám ván, Trần Bảo Hương ôm lấy cánh tay hắn, mặt mày rạng rỡ, hớn hở với mớ tiền thắng được.

“ngài sao cái gì cũng biết vậy!” Đôi mắt nàng sáng lấp lánh như sao, “Quá lợi hại rồi!”

Trương Tri Tự mặt ngoài ghét bỏ đẩy nàng ra, nói: “Có gì đâu,“ nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.

Tật xấu của Trần Bảo Hương là không giữ ý tứ, nói năng ồn ào, phóng đại không biết ngượng. Nhưng đó cũng là ưu điểm của nàng, hễ hắn thể hiện chút gì giỏi giang là nàng lại khen lấy khen để.

Cứ nhận lời khen mãi thế này không ổn, sẽ làm người ta kiêu ngạo, tự mãn, không tiến bộ.

Nhưng mà hắn vui quá, còn thấy việc học mấy thứ này cũng chẳng vô dụng, ít nhất bầu trời đầy sao từng bỏ lỡ vì giờ học, giờ đây dường như đang hiện ra trước mắt.

hắn vui vẻ cầm lấy bài tiếp theo, nhưng thấy a hoàn đối diện lại giở trò.

Chống cằm quan sát, Trương Tri Tự không nói gì.

Nhưng đến khi ván bài kết thúc, hắn bất ngờ nói: “Lục sự, kiểm tra bài của mọi người đi.”

Lục sự bên cạnh ngơ ngác, nhấc bài của mọi người lên xem.

A hoàn đã lén lút đổi bài lại, ngồi đó, mặt đầy đắc ý chờ kiểm tra.

“Lá Tam Thú Huyền Vũ này đánh ra khi nào?” Lục sự có chút không nhớ nổi.

A hoàn cười nói: “Bài nhiều như vậy, ai nhớ rõ được từng lá, miễn tổng bài không sai là được rồi.”

“Đối gia của ta đánh liên tiếp bốn Huyền Vũ, năm Thanh Long, bảy Chu Tước, tám Chu Tước.” Trương Tri Tự chậm rãi nói, “Còn ngươi dùng ba Huyền Vũ thay cho sáu Bạch Hổ, đè lên ba, bốn, năm, sáu, bảy của đối gia ngươi.”

Nói rồi, hắn mở bài của Tần Huyền Nguyệt, xếp bài theo thứ tự, rồi xếp bài của mình gọn gàng, theo thứ tự đặt ra.

Bài của hai nhà đều đúng, chỉ sai mỗi nha hoàn của Lục Thanh Dung.

Lục sự cười xòa dàn hòa: “Chỉ là bài sai, phạt nàng ta mỗi nhà đầy chồng là được.”

“Gì mà sai bài.” Trần Bảo Hương chịu hết nổi: “Nàng ta cứ tráo bài, ta thấy không ít lần, lần này thì bị bắt tại trận rồi.”

“Ngươi nói bừa!” Lục Thanh Dung mặt biến sắc nói: “Chỉ là sai một lần mà lại muốn hắt cả chậu nước bẩn lên người của ta? Ta cũng có thể nói là nhìn thấy ngươi đổi bài đấy.”

“Ngươi nhìn thấy ta đổi bài gì? Nếu ta đổi, đảm bảo ngươi thua sạch đến trâm bạc cũng không còn.”

“Huynh... Bùi công tử, huynh là chủ nhà, xin hãy làm chủ cho muội!”

Bùi Như Hành từ lúc Trương Tri Tự xuất hiện đã im lặng, giờ đột nhiên bị gọi tên, chàng chỉ thờ ơ đáp: “Chỉ là một ván bài thôi, không chơi nữa là xong, mấy chục lạng bạc có đáng là gì đâu.”

Đây có phải chỉ là chuyện mấy chục lạng bạc đâu, mà là chuyện vài trăm lạng bạc đó chứ!

Trần Bảo Hương muốn tranh cãi, nhưng nhìn quanh một lượt, những người quyền quý trong phòng chẳng ai bận tâm, nếu nàng cứ khăng khăng bắt ép nha hoàn kia nhận tội gian lận, e rằng chẳng ai đứng về phía nàng.

Nghĩ vậy, nàng đành nhẫn nhịn, định bụng cho qua.

Ngay lúc đó, Trương Tri Tự nhẹ nhàng đẩy vào tay nàng.

Nàng quay đầu lại, thấy ánh mắt của chàng kiên quyết, hai tay chàng khoanh trước ngực, phía sau có Cửu Tuyền cùng đám tùy tùng nghiêm nghị đứng sau lưng nàng.

Chỉ trong chốc lát, Trần Bảo Hương lấy lại tinh thần.

“Từ ván đầu tiên đến giờ, nha hoàn của ngươi đã gian lận, tổng cộng thắng của ta, tiểu thư Tần và Như Mai là tám trăm sáu mươi ba lạng.” Nàng lớn tiếng nói, “Nếu Bùi công tử thay cô trả số bạc này, thì việc này coi như chấm dứt.”

Bùi Như Hành thoáng ngỡ ngàng, chân mày hơi nhíu lại.

“ngươi nghĩ mình muốn nói gì thì nói sao?” Lục Thanh Dung tức giận vỗ bàn đứng dậy, “Thua không chịu nổi à?”

“Hiện giờ, số bạc của ta đang thắng đấy, ai gian lận mới là người không chịu thua.” Trần Bảo Hương kéo mí mắt làm mặt xấu trêu nàng ta.

“Ngươi... ngươi có chứng cứ gì?”

“Chứng cứ thì dễ thôi, để người khác kiểm tra thân người nha hoàn của ngươi, chắc chắn trên người nàng ta có giấu bài.”

Vừa nghe lời này, Cửu Tuyền cùng đám người lập tức định ra tay.

Lục Thanh Dung giận dữ, chắn phía trước mà mắng: “Các ngươi dám động tay? Nhà họ Lục ta tuy không phải là thế gia quyền quý, nhưng cũng có đủ thủ đoạn đấy. Chọc giận ta, ta nhốt các ngươi vào ngục phía Bắc thành, không chết cũng lột da!”

Trương Tri Tự lúc đầu chỉ đứng nhìn, nhưng nghe đến đây, chàng kéo Trần Bảo Hương ra sau lưng, tự mình đứng dậy.

“Bản thân Trương mỗ học hành nông cạn, chưa từng thấy qua thủ đoạn lợi hại nào.” Chàng nhìn chằm chằm Lục Thanh Dung, nói, “Hôm nay đành nhờ vị cô nương này, cho Trương mỗ được mở rộng tầm mắt.”