Trần Bảo Hương vô cùng vui sướng.

Hôm nay nàng ăn mặc lộng lẫy, cao sang, lại còn có xe ngựa hạng nhất của nhà họ Trương đưa đón. Khi vừa bước xuống xe trước cửa Trích Tinh Lâu, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía nàng.

Kiêu hãnh chỉnh lại cây trâm vàng trên đầu, nàng bắt chước phong thái cao quý của Trương Tri Tự, đặt tay lên tay của tỳ nữ bên cạnh, từng bước duyên dáng tiến lên lầu.

Vừa đến cửa thang, Tôn Phúc Du đã ra đón nàng.

“Bảo Hương tỷ tỷ, nghe nói tỷ làm quan rồi sao? So với trước đây, cô nàng còn tỏ ra ân cần hơn, thậm chí còn tự tay đỡ nàng thay cho tỳ nữ.

Trong lòng Trần Bảo Hương thấy sảng khoái vô cùng. Trước kia, nàng chỉ là một “quý nữ giả luôn phải cố gắng lắm mới được đứng ở góc khuất. Nay chẳng cần làm gì, chỉ cần xuất hiện là đã được đón tiếp như trăng sao.

Khi vào đến phòng, đã thấy những người quen như Lục Thanh Dung, Tần Huyền Nguyệt. Tần Huyền Nguyệt mỉm cười lịch sự chào nàng, còn Lục Thanh Dung thì không kìm được mà nói ngay:

“Chà, leo được lên cành cao rồi thì khác thật, gà rừng mà cũng mặc cho giống phượng hoàng.

Tôn Phúc Du cười ngượng ngùng, muốn tách Trần Bảo Hương và Lục Thanh Dung ra.

Nhưng ai ngờ, Trần Bảo Hương lại ngồi xuống cạnh Lục Thanh Dung, nghênh ngang nói, “Giờ bổng lộc của ta ngang với cha ngươi rồi đấy, ngươi nên tôn trọng ta như bậc trưởng bối mới phải.

Như một mồi lửa rơi vào đám pháo, Lục Thanh Dung đập bàn đứng phắt dậy: “Ngươi là cái thứ gì, mà dám so bì với cha ta?

“Ta nói sai sao? Bổng lộc của cha ngươi chẳng phải cũng chỉ mười bốn lượng mỗi tháng?

“Bổng lộc ấy à, chỉ có loại thiển cận như ngươi mới nhắc đến mãi thôi, Lục Thanh Dung tức giận, “Cha ta không chỉ có chút tiền đó—

“Lại cãi nhau rồi đấy, một giọng nói chen vào, ngắt lời Lục Thanh Dung. Đó là Bùi Như Hành vừa bước vào phòng.

Trần Bảo Hương quay đầu không hài lòng, nhưng lại thấy hôm nay chàng thiếu niên này mặc áo xuân màu lam nhạt, có thêu mây mờ, rất giống với phong cách của Đại Tiên. Mặc dù áo không tinh xảo như của Đại Tiên, nhưng trông vẫn tôn lên nước da của hắn ta, khiến nàng nhìn thêm vài lần.

Bùi Như Hành nhìn thấy nàng, môi mím nhẹ: “Ngươi cũng biết đến à?

“Sinh nhật của ngươi mà, tất nhiên ta phải đến chứ, Trần Bảo Hương nói, đưa ra một chiếc hộp, “Này, còn có quà nữa.

Bùi Như Hành mở hộp, bên trong là một thỏi mực thượng hạng từ vùng An Huy. Mặc dù đây cũng là một món quà hợp lý, nhưng so với cây trâm ngọc nàng tự tay điêu khắc tặng hắn năm ngoái, món quà mua từ cửa tiệm này trông chẳng có chút thành ý.

hắn chẹp lưỡi một tiếng, có vẻ không hài lòng.

Lục Thanh Dung đứng dậy, kéo váy bước tới nhìn món quà rồi cười khẩy: “Ta tưởng ngươi kiếm được bao nhiêu tiền rồi chứ, chỉ là một món quà thế này thôi sao?

Trần Bảo Hương giả vờ thở dài: “Ta tuy đã làm quan, nhưng không giỏi quản lý chi tiêu, nên chẳng còn lại bao nhiêu tiền. Không như cha ngươi, mỗi tháng chỉ có mười bốn lượng bổng lộc mà vẫn để ngươi thoải mái mua cả tiệm Vạn Bảo Lâu.

Mọi người trong phòng đều khựng lại.

Tổ tiên của nhà họ Lục vốn chẳng giàu có, chỉ nhờ đi theo Trình Hoài Lập vào kinh mới dần tích góp được chút sản nghiệp. Nhưng dù những sản nghiệp đó có lãi lớn hàng năm, cũng chẳng thể giàu có tột bậc được. Vạn Bảo Lâu là nơi mà nhà họ Trương còn phải cân nhắc rất lâu mới dám mua, Lục Thanh Dung thì lấy đâu ra tiền để thoải mái mua sắm?

Lục Thanh Dung ban đầu định khoe khoang thêm, nhưng nhìn thấy sắc mặt Bùi Như Hành có vẻ không vui, cô ta mới giật mình tìm cách gỡ gạc: “Ngươi nói bậy bạ gì thế, ta chưa từng nói vậy.

“Chẳng phải hôm ấy khi cùng ta đi dạo Vạn Bảo Lâu ngươi nói thế sao? Trần Bảo Hương ngây thơ chớp mắt, “Lão chưởng quỹ còn nghe rõ mồn một mà.

“Ta… Ta chỉ nói vớ vẩn thôi.

“Được rồi, coi như ngươi nói đùa, Trần Bảo Hương vỗ tay cười, “Nhưng hôm đó ngươi cũng tiêu đến một ngàn bốn trăm lượng bạc mà chẳng hề xót xa.

Thực tế thì có xót xa, vì cô ta đã bị cha mắng cho một trận ra trò.

Lục Thanh Dung định mở miệng tiếp tục, nhưng Bùi Như Hành đã bước lên một bước, chắn cô ta lại phía sau.

“Hôm nay miệng lưỡi ngươi khéo léo đấy, hắn ta cúi nhìn Trần Bảo Hương, ánh mắt sắc lạnh, “Ngươi định giở trò gì đây?

“hắn phản ứng gì thế? Trần Bảo Hương thản nhiên đáp, “Ta chỉ tò mò, muốn học hỏi xem cha cô ta làm ăn thế nào mà kiếm được nhiều bạc thôi.

Mọi người trong phòng đều biết rõ Trần Bảo Hương ham tiền, nên lời này nghe rất tự nhiên.

Bùi Như Hành cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không chỉ ra được.

Tần Huyền Nguyệt mỉm cười: “Tháng sau, ta và Bùi công tử đều sẽ tới làm việc tại Tạo Nghiệp Ty, nơi đó có nhiều điều chưa quen, đến lúc đó e phải nhờ Bảo Hương đại nhân giúp đỡ nhiều rồi.

“Hả?

Trần Bảo Hương sững người: “Hai người cũng sẽ đến Tạo Nghiệp Ty sao?

“Đúng vậy, Tần Huyền Nguyệt mỉm cười gật đầu, “Hiện tại Tạo Nghiệp Ty đang thiếu người, đúng lúc cho chúng ta cơ hội phục vụ triều đình.

“Xin chúc mừng, xin chúc mừng. Bàn tiệc lập tức tràn ngập lời chúc tụng.

Trần Bảo Hương cũng theo đó chúc mừng, rồi xua tay nói: “Hai người đều là nhân tài xuất chúng, sao cần nhờ ta giúp đỡ, ngược lại, chỉ sợ đến lúc đó ta phải nhờ hai người chỉ bảo.

“Bảo Hương đại nhân nói gì vậy. Chu Ngôn Niệm giọng điệu châm chọc, “Chỉ trong hai tháng mà đã thăng tới ngũ phẩm, tài năng của Đại nhân thật không tầm thường.

Có người thi đỗ khoa cử cũng chỉ đạt lục phẩm văn chức, có người không biết một chữ cũng có thể leo lên ngũ phẩm.

Cái tài năng này là gì, ai cũng hiểu rõ mà không nói ra.

Tôn Phúc Du và Lâm Quế Lan cười hòa, sợ chọc giận Trần Bảo Hương, nhưng Lục Thanh Dung lại chẳng hề e ngại mà chế nhạo: “Nếu thật có tài, hẳn là đã có danh phận đàng hoàng, chứ không phải bị nuôi ở biệt viện làm ngoại thất.

Ngoại thất vốn có địa vị rất thấp ở Đại Thịnh, bị người đời xem thường. Dù có khoác lên mình vàng bạc hay làm quan cao, cái từ này vừa thốt ra, đến đám tiểu đồng đi ngang cũng sẽ nhìn khinh bỉ.

Trần Bảo Hương muốn phản bác, rằng nàng không phải ngoại thất.

Nhưng nhìn lại những gì nàng đang dùng, nghĩ tới nơi mình đang ở, nàng thấy hơi thiếu tự tin.

Thấy nàng không phản ứng, Lục Thanh Dung càng đắc ý: “Ngoại thất của người khác ít ra còn được dẫn đi dự yến, cưỡi ngựa. Còn ngươi, chắc là chẳng được sủng ái mấy, đến giờ cũng chưa từng cùng công tử nhà họ Trương xuất hiện.

“Thay vì ra oai ở đây, chi bằng nghĩ cách giữ lấy công tử nhà họ Trương, nếu hắn cưới vợ bỏ ngươi, ngươi làm quan cũng không yên đâu.

“Thôi nào, ăn đi, Tần Huyền Nguyệt chen vào.

Tôn Phúc Du và vài người khác vội vàng chúc rượu, hòa giải tình thế.

Bùi Như Hành nâng ly, xa xa mời Trần Bảo Hương: “Chúc mừng Đại nhân thăng chức.

Trước kia nàng từng nói với hắn rằng giữa nàng và Trương Tri Tự không có tư tình, hắn còn thật lòng tin, thậm chí thay nàng phản bác lời mỉa mai của Lục Thanh Dung.

Nào ngờ cuối cùng người ngốc nghếch lại chính là hắn.

hắn nhìn nàng với ánh mắt giễu cợt, khẽ nói: “Cành cây này quả là cao hơn ta nhiều, ánh mắt của Đại nhân quả thật sắc bén.

Giọng nói có chút chua chát, nghe vậy mọi người xung quanh đều mỉm cười đầy hàm ý, ánh mắt chứa đầy sự trêu chọc.

Trần Bảo Hương đỡ trán, miễn cưỡng nâng ly cùng hắn chạm cốc, thầm nghĩ thật như đổ dầu vào lửa. Trước mặt biết bao nhiêu quý nhân thế này, sáng mai câu chuyện của nàng chắc chắn sẽ lan khắp cả kinh thành.