Trương gia nổi tiếng quy củ nghiêm ngặt, dù lần này ngoại lệ cho phép Trương Tri Tự mang một cô gái về phủ dưỡng thương, gia chủ vẫn ra lệnh toàn phủ phải giữ kín, không để rò rỉ lời đồn. Thế là đám gia nhân đêm khuya chợt đối diện cảnh công tử bế người con gái về phòng, sợ hãi đến mức vội vàng tìm đường tránh né, thậm chí nhắm mắt lại giả vờ như đang mộng du để tránh mặt. Đội hộ vệ tuần tra tưởng có thích khách, lập tức rút đao bao vây, nhưng khi nhìn rõ tình huống thì quay gót, rút lui trong chớp mắt. Các ma ma định lên tiếng nhắc nhở cũng bị đám nha hoàn kéo ra xa, bịt miệng ngăn cản, kẻ cầm đèn thì quay lưng lại, vờ như chẳng thấy gì. Mọi người cứ thế để mặc nhị công tử hiếm hoi hứng khởi, bế người dạo quanh sân vườn, đôi lúc còn nghe thấy vài tiếng cãi cọ nhỏ. Khi sắc trời dần sáng, Trần Bảo Hương mới được đặt lên gối. Nàng mơ màng trở mình, lẩm bẩm: “May là không gặp ai, không thì có mười cái miệng cũng chẳng giải thích nổi.” Trương Tri Tự lúc này mới nhận ra sự bốc đồng của mình. Sao tự dưng lại trẻ con đến thế này, nếu để phụ thân nghe được, không khéo lại phải quỳ phạt và chép kinh nữa. Nghĩ ngợi một lúc, Trương Tri Tự gọi Cửu Tuyền tới thì thầm dặn dò. Hôm sau khi tỉnh dậy, Trần Bảo Hương phát hiện trong phòng đã có thêm vài nữ y. Có người chuyên chăm sóc vết thương cũ của nàng, người lo cho thương tích mới, người khác lo phục hồi chân tay, còn có người chuẩn bị dược thiện. Dược liệu quý báu dùng không tiếc, các y giả nhìn sự phục hồi của nàng còn lo lắng hơn cả nàng. Dù chịu đựng những đòn tra tấn nặng nề, nhưng nhờ được chăm sóc cẩn thận, nàng lành nhanh đến khó tin, gần như không để lại vết sẹo. Trần Bảo Hương cảm động nhưng không khỏi lo lắng: “Đại tiên, ngài giả làm Trương nhị công tử, lại tiêu tiền nhiều như vậy, liệu có bị Trương gia phát hiện không?” Trương Tri Tự khẽ nhấp ngụm trà, cười mỉm: “Chắc chắn sẽ bị phát hiện, một khi bị phát hiện, ta và nàng cùng chịu họa.” Trước đây những lời dối chỉ là mánh lới lừa lấy chút tiền tài, nhưng giờ thì lại là dối trá để đóng giả người thừa kế Trương gia, thay thế quan chức triều đình, lạm dụng tài sản Trương gia – một tội danh lớn. Mặt Trần Bảo Hương tái mét, vội nhảy xuống giường kéo hắn đi. “Đi đâu?” “Đi đâu nữa, tất nhiên là rời khỏi Trương gia, tranh thủ lúc họ chưa phát hiện, mình biết đủ mà lui thôi.” Trương Tri Tự đi theo nàng vài bước, khẽ cười: “Nàng muốn dẫn ta bỏ trốn?” “Trốn gì mà trốn, chẳng qua là…” Trần Bảo Hương định nói đó là cách giữ mạng an toàn nhất, nhưng nghĩ lại, đúng là đại tiên giờ là Trương Tri Tự, nếu nàng dẫn hắn đi, chẳng phải là bỏ trốn sao? Nàng ngồi phịch xuống ghế, nhăn nhó: “Giờ phải làm sao đây?” “Đừng lo.” hắn ung dung đáp, “Ta đã xin phép các trưởng bối Trương gia, ngày mai sẽ chuyển đến Minh Châu Lâu dưỡng thương.” Quả là đại tiên, vừa nắm rõ được cả các tòa nhà của người ta, lại học theo phong thái, cách ăn nói của dòng dõi cao quý một cách hoàn hảo. Trần Bảo Hương hài lòng quan sát hắn , rồi phấn khích xoay vòng: “Vậy là ta có thể theo ngài ăn ngon mặc đẹp một cách đường hoàng? Cuối cùng cũng đến ngày lành của chúng ta rồi~” Thực ra lý do dọn đi là vì hắn không muốn bị phạt quỳ và chép kinh. Nhưng thấy nàng vui sướng thế này, Trương Tri Tự cũng không muốn nói rõ, chỉ khẽ cười. hắn tự nhiên ra lệnh: “Cửu Tuyền, thu dọn hành lý, nhớ mang giường ta hay ngủ qua đó.” “Vâng.” Lời vừa dứt, Trần Bảo Hương “hửm? một tiếng. Đây là thói quen của nhị công tử Trương gia, sao hắn lại nói ra tự nhiên đến thế? Trương Tri Tự cũng nhanh chóng nhận ra, thầm kêu không ổn, e là sắp bị nàng phát hiện. hắn cứng người, định kiếm cớ chối, nhưng lại thấy nàng ghé sát, mỉm cười gian xảo: “Đại tiên, ngài thật đáng tin cậy, chuyện nhị công tử quen giường ta chỉ nhắc bâng quơ trước đây mà ngài cũng nhớ rõ, rất tốt, rất tốt.” Trương Tri Tự: “...” hắn đứng đó một lát, lòng đầy xúc động, tay đặt lên trán đầy thổn thức. Chắc phải là Trần Bảo Hương, chứ đổi người khác thì hắn đã chẳng che giấu nổi cả ngày. “Chúng ta đến Minh Châu Lâu phải không?” Trần Bảo Hương vừa thu dọn vừa hỏi. “Phải, Minh Châu Lâu.” hắn đáp nhẹ. Nghe đến Minh Châu Lâu, nàng chỉ tưởng tượng đến một tòa lâu đài cao cao trong ánh trăng, lắm thì cũng có vài viên ngói lưu ly, đã đủ hoa lệ. Nhưng khi đến nơi, nàng sững sờ. Bắt đầu từ An Lạc Phường, một bức tường bao phủ dài vài dặm, trong là khuôn viên tao nhã, lầu gác xen kẽ, giữa sân có một tòa tháp bảy tầng nguy nga đứng sừng sững, trên mái là chim nhạn bay lượn, dưới mái là khói ngọc lấp lánh. Nhìn từ xa thấy ánh châu sáng lấp lánh, đến gần mới nhận ra, bức tường ấy đích thực được khảm đầy minh châu lớn nhỏ, xa hoa đến khó tin. “Trời đất ơi.” Nàng sà vào tường, vuốt ve những viên châu sáng rực, “Đây không phải là phí phạm ư? Châu báu tốt thế này lại đem khảm tường?” Trương Tri Tự hờ hững: “Chỉ là những viên có tì vết, dùng bùn lấp đi khuyết điểm mà thôi.” “Đây là minh châu, dù có tì vết cũng đáng giá cả ngàn đồng một viên!” Trần Bảo Hương giậm chân tức giận, “Đại tiên, ngài đừng học thói không coi tiền ra gì của Trương gia, ta không nuôi nổi ngài đâu!” Còn nghĩ đến chuyện nuôi hắn sao? Trương Tri Tự che miệng ho nhẹ, cố nhịn cười: “Đã rõ.” Trần Bảo Hương vừa bực bội với đám nhà giàu, vừa mê mẩn vẻ đẹp nơi này, chỉ muốn vẽ lại từng ngóc ngách để khi có dịp khoe với người khác. “Tầng này sao chỉ có hai gian phòng?” Nàng ngó nghiêng hỏi. “Nơi này chỉ chủ nhân mới được ở.” Cửu Tuyền bước lên giải thích, “Ngoài hai phòng ở tầng sáu này, các phòng khác chủ yếu dùng để bày vật phẩm quý giá hoặc thờ Phật.” Trần Bảo Hương đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không kìm được mà thốt lên: “Chao ôi, thật là lãng phí! Cảnh sắc nơi đây còn đẹp hơn cả Tinh Lâu. Nếu cho thuê, chắc chắn sẽ đắt hơn phòng nhất hạng của Thiên Tự, ít nhất cũng phải mười lượng một đêm!” Cửu Tuyền nghe thấy thế thì sững người, thầm nghĩ làm sao có thể dùng bạc để đánh giá chỗ này được. Chủ nhân vốn ghét những kẻ thô tục mang mùi tiền, vậy mà nàng lại dám nói những lời như thế ngay trên lầu hắn thích nhất— Nhưng khi quay lại nhìn, thấy chủ nhân không những không tức giận, mà còn gật gù thấy hợp lý: “Lần sau nếu có khách đòi ở đây, nhất định ta sẽ thu mười lượng.” “Xem ra ta vẫn là người biết kiếm tiền nhất!” Trần Bảo Hương vui vẻ đáp. “Đúng là vậy mà.” Trương Tri Tự mỉm cười tán thành. Người khác thì thô tục với mùi đồng tiền, nhưng Trần Bảo Hương lại như một tấm biển giá đáng yêu. Trong mắt nàng, mọi thứ đều có mức giá dân dã nhất và nàng luôn báo lại giá cả một cách tỉ mỉ. Thế cũng thú vị đấy chứ? Trương Tri Tự bật cười thành tiếng. Cửu Tuyền đứng bên ngơ ngác “Hả? một tiếng. Chủ nhân trước đó đã giải thích với bọn họ rằng hắn và Trần cô nương kết bái, vì không muốn quá phàm tục nên nàng gọi hắn là “đại tiên chứ không phải “đại ca. Cách xưng hô này vốn đã rất kỳ lạ, nhưng điều lạ lùng hơn là hễ gặp Trần cô nương, chủ nhân liền cười, bất kể nàng làm gì, hắn đều thấy thú vị. Chẳng phải như bây giờ, nàng vừa lẩm bẩm: “Nếu ta là thợ xây, chắc sẽ bửa đôi viên ngọc ra mà khảm, sau đó báo giá nguyên viên, thế này thì tha hồ kiếm lời.” Và chủ nhân cười đến run cả vai. Rốt cuộc có gì đáng cười chứ! hắn còn quay đầu dặn dò Cửu Tuyền: “Cho nàng ở phòng bên trái.” Vậy mà trước đây chẳng phải ngài còn nói rằng dù là thiên vương cũng không thể chạm vào Minh Châu Lâu sao! Cửu Tuyền hoang mang gãi đầu, quyết định không hỏi gì thêm, ngoan ngoãn đi làm theo lời dặn.