Cuộc sống của Trương Tri Tự có thể xa hoa đến mức nào?

Trần Bảo Hương trước kia từng nghĩ những người kể chuyện thường phóng đại, nào là thịt không phải mới mổ thì không ăn, y phục không phải là tuyết cẩm thì không mặc, đất không phải ngọc Hán Bạch thì không bước lên. Ai lại có thể sống xa hoa như vậy?

Nhưng những ngày qua chứng kiến, Trần Bảo Hương cảm thấy những người kể chuyện ấy còn biết chiều lòng thính giả nghèo khó, chưa nói hết sự thật.

Trương Tri Tự chẳng phải chỉ không ăn thịt không tươi, mà thứ gì vào miệng hắn cũng phải là loại được đặc biệt nuôi dưỡng, cung ứng riêng, thuộc giống quý hiếm, lại còn phải là phần thượng hạng nhất. Nếu muốn hắn ăn thêm vài miếng, tay nghề nấu nướng cũng phải đạt đến mức cao siêu tuyệt đỉnh.

Tuyết cẩm là loại vải rẻ nhất mà Trương Tri Tự từng mặc, thường ngày hắn lại thích khoác lên người loại cống đoạn đắt gấp mười lần. Loại đoạn ấy mượt mà như mây, buông rủ mềm mại, không hề để lại một nếp nhăn nào.

Người ta đồn rằng hắn chỉ đi trên đá ngọc Hán Bạch, điều này có phần cường điệu, đôi lúc hắn cũng bước xuống phố. Nhưng đôi giày của hắn, đế là da cừu, mặt là đoạn mây; đi qua đất bẩn một lần, lên xe lại thay đôi mới.

Nhìn Trương Tri Tự, ánh mắt Trần Bảo Hương dần chuyển từ ghen tị sang hoài nghi: “Nhất định phải lãng phí đến thế sao?”

“Lãng phí?” Trương Tri Tự ngạc nhiên, “Đây chẳng phải là chi phí bình thường sao.”

“Chỗ nào bình thường?” Trần Bảo Hương nhìn đống thức ăn dư thừa trên bàn, “Trước đây chúng ta ăn uống thế này ư?”

Trương Tri Tự hơi sững lại. Bất chợt, hắn nhớ đến những nồi canh thịt hỗn tạp và cảnh tối tăm trong cống ngầm.

Nếu bách tính nghèo khổ kia có được bữa ăn này, chắc chắn sẽ không để thừa lại chút nước canh nào.

Trương Tri Tự khẽ mím môi, nhấc lại đôi đũa bạc, ăn mà chẳng thấy ngon, cảm giác như đang nhai sáp, chỉ khiến người khác nhìn mà khó chịu. Nhưng góc nghiêng của hắn vẫn thật hoàn mỹ, từng đường nét tinh tế hiện rõ dưới ánh đèn, hàng mi phủ một lớp ánh sáng mỏng.

Thấy hắn ăn hết một bát thịt, uống cạn bát canh, Trần Bảo Hương định tán thưởng vài câu, nhưng bất ngờ thấy sắc mặt hắn thay đổi.

“Chủ nhân?” Cửu Tuyền vội bước tới đỡ.

Trương Tri Tự gạt tay ra, lắc đầu rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Trần Bảo Hương nằm trên giường, ngơ ngác: “Xảy ra chuyện gì?”

Cửu Tuyền cuống cuồng cầm khăn, bưng chén trà chạy theo. Ninh Túc đứng bên nhẹ giọng giải thích: “Chủ nhân từ nhỏ ít ăn, thể chất yếu nhược, hễ ăn quá đà sẽ sinh bệnh.”

“Thật sao?” Trần Bảo Hương kinh ngạc, “Trên đời này có người vì ăn nhiều mà sinh bệnh ư?”

“Không chỉ ăn uống, nếu chất liệu áo không tốt, hắn sẽ nổi mẩn đỏ, ít tắm sẽ sốt cao, làm việc quá sức sẽ ho kéo dài cả nửa tháng.” Ninh Túc cúi đầu, “Chủ nhân cũng không muốn như vậy.”

Nghe thật đáng thương, vị đại tiên từ cơ thể khỏe mạnh của mình mà chạy vào thân thể bệnh hoạn thế này, chẳng phải chịu khổ sao?

Một lúc lâu sau, Trương Tri Tự mới trở lại, áo đã thay, mang theo mùi thơm của nước tắm.

Trần Bảo Hương lặng lẽ quan sát, không dám thở mạnh.

Trương Tri Tự liếc nhìn nàng, khẽ cười: “Sao lại lo sợ thế, có trách nàng đâu.”

Rồi quay sang Cửu Tuyền: “Sau này ít làm món đi, ta ăn chẳng bao nhiêu.”

“Vâng.”

Dùng bữa xong, Trương Tri Tự bắt đầu xem xét công văn. Từ lúc đèn vừa lên cho đến khi đêm đen, hắn vẫn giữ nguyên tư thế, viết không ngừng nghỉ.

Nét bút đỏ tươi, chữ mạnh mẽ, nhưng thân người lại như tờ giấy, chỉ cần gió nhẹ thổi là tay áo rộng có thể bay phất phơ, tựa hồ muốn rời theo gió.

Trần Bảo Hương hoảng hốt, lấy cục chặn giấy đè lên mép áo của hắn.

Trương Tri Tự nghiêng đầu, ánh mắt vẫn còn trong tài liệu, nghiêm nghị mà lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng: “Làm gì thế.”

“Sợ ngươi bị gió thổi bay.” Trần Bảo Hương nhăn mũi, “Thân thể ngươi yếu quá rồi.”

“Đâu đến nỗi yếu nhược vậy.” hắn lắc đầu.

“Đừng cố nữa.” Trần Bảo Hương lẩm bẩm rồi lấy thêm một cục chặn giấy đè lên, “Ta từng nghĩ Bùi Như Hành đã là yếu đuối lắm rồi, ai ngờ Trương nhị công tử mới thực sự là bệnh tật không chịu nổi, chẳng trách gần hai mươi tuổi còn chưa ai dám hỏi cưới, lấy ngươi chẳng khác nào thủ tiết sống.”

Trương Tri Tự: “...”

hắn cố nén một hơi, định tĩnh tâm tiếp tục viết.

Nhưng càng viết càng thấy bực, hắn dù có bệnh cũng không yếu đuối, thân thể tập võ của hắn nào kém cạnh kẻ nhu nhược như Bùi Như Hành.

Trần Bảo Hương ngó quanh tìm thứ gì để đè thêm lên áo hắn, chợt thấy người sau bàn đứng dậy.

“Đã đến lúc nàng trở về phòng nghỉ.” hắn nói.

“Xem giờ cũng gần rồi.” Nàng gật đầu, toan đẩy chiếc xe lăn.

Nhưng chưa kịp đẩy, nàng bỗng bị bế thốc lên, chiếc chăn mỏng phủ lên chân cũng theo đó rơi rồi trở lại.

Trần Bảo Hương hoảng hốt, vội vòng tay ôm cổ hắn, ngó hắn rồi ngó chính mình: “Cửu Tuyền đã đưa cho ta xe lăn, ta tự về được.”

“Không sao, tiện tay thôi.” Trương Tri Tự bình thản bế nàng đi.

hắn bước vững vàng, dù là qua ngưỡng cửa hay xuống bậc thềm đều không hề dừng lại. hắn còn cố ý đi vòng qua hoa viên, giếng nước, hậu viện, hành lang, rồi ghé qua phòng thuốc lấy thuốc cho nàng dùng ngày mai.

Trần Bảo Hương tròn mắt, cảm thấy hối hận: “Ta sai rồi, thân thể ngươi quả thật mạnh mẽ.”

“Ồ, thật sao.” Trương Tri Tự nhìn thẳng, “So với Bùi Như Hành thì kém chút nhỉ.”

“Không kém bao nhiêu.”

Khuôn mặt đại tiên vẫn căng thẳng, quai hàm siết chặt.

Thấy hắn định vòng ra tiền viện, Trần Bảo Hương vội ôm chặt cổ hắn: “Chẳng những không kém, đại tiên còn mạnh mẽ hơn hẳn đám phàm phu tục tử kia, quả thực là dũng mãnh vô song!”

Trương Tri Tự cuối cùng cũng thả lỏng, khẽ hừ một tiếng, bế nàng trở về.

Trần Bảo Hương vừa cười vừa lắc đầu: “Sao lại so đo với Bùi Như Hành, hắn đâu có sánh được với Trương nhị công tử.”

Không sánh được?

Trương Tri Tự gật gù: “Gia thế của hắn với ta?”

“Trương nhị công tử dẫn đầu vượt trội!”

“Dung mạo của hắn so với ta?”

“Trương nhị công tử dẫn đầu vượt trội!”

“Tài sản của hắn?”

“Trương nhị công tử dẫn đầu vượt trội!”

“Vậy để nàng chọn giữa hắn và ta, nàng sẽ gả cho ai?”

“… Chọn Bùi Như Hành trước.”

Trương Tri Tự bật cười giận dữ, bàn tay xiết chặt.

hắn cố giữ giọng bình tĩnh: “Hẳn là nàng có mắt nhìn.”

Lời này nghe như đang khen nàng, lại chẳng hẳn là khen.

Trần Bảo Hương nhìn về phía trước, chỉ thấy căn phòng ngủ vốn đã rất gần, sao vừa qua một góc rẽ lại như càng ngày càng xa?