Trương Tri Tự hiểu rất rõ tình hình, nhưng trong mắt Trần Bảo Hương, đại tiên là đại tiên, còn Trương Tri Tự là Trương Tri Tự.

Nàng cảm thấy rất có lỗi với Trương Tri Tự, hơn nữa còn nợ hắn không ít bạc.

Thấy hắn, không khác gì chuột gặp mèo.

Hiểu rõ điều này, hắn khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên, gọi ra ngoài: “Cửu Tuyền, ngươi dẫn mọi người ra ngoài ăn sáng trước đi.

“Dạ.

Một đám người hầu lặng lẽ rời khỏi phòng, cánh cửa cũng đóng lại.

Trương Tri Tự cầm bát, gắp một miếng măng non, kéo dài giọng nói: “Nàng gặp chuyện luôn biết gọi ta, hôm nay lại ngoan ngoãn im thin thít, không kêu gì cả.

Hửm?

Trần Bảo Hương nghe không hiểu lời hắn nói, nhưng giọng điệu nghe rất quen, liền quay người lại một chút.

Người ngồi bên giường đưa đũa tới, giọng điệu đầy ẩn ý: “Ta đã nói rồi, cứ làm theo lời ta, bảo đảm nàng sẽ ‘bay lên cành cao’.

Lời nói quen thuộc này!

Trần Bảo Hương há hốc miệng: “Đại… Đại tiên?

Trương Tri Tự thuận tay đưa miếng măng vào miệng nàng, khóe mắt mỉm cười: “Cuối cùng cũng nhận ra rồi sao?

Miếng măng thơm ngon đến mức nàng không kìm được, ngồi dậy cầm lấy bát từ tay hắn, vừa ăn vừa kinh ngạc ngước mắt lên: “Ngươi… ngươi nhập vào người Trương Tri Tự sao?

“Có bao giờ nghĩ rằng ta… chính là Trương Tri Tự.

Nhưng hắn chưa kịp nói nốt thì người đối diện đột nhiên rơi nước mắt.

Giọt nước mắt to rơi xuống chiếc bàn nhỏ, khiến hắn thoáng sửng sốt, rồi nhíu mày: “Khóc cái gì?

“Ta tưởng… ta tưởng ngươi đã bỏ ta mà lo cho mạng sống của mình rồi. Nàng nức nở, “Không ngờ ngươi dù pháp lực ít ỏi, vẫn tìm cách cứu mạng ta.

“Ta… ta không nên nghĩ sai về ngươi, ngươi là vị đại tiên tốt nhất trên đời này.

“Đợi ta lành hẳn, ta nhất định sẽ làm cho ngươi một bức tượng kim thân.

Trương Tri Tự ngơ ngác nhìn nước mắt của nàng, im lặng một lúc rồi ôm đầu cười bất lực.

Đúng là ngốc, từ đầu đến cuối nàng chưa từng nghi ngờ hắn chính là Trương Tri Tự, ngược lại còn nghĩ đại tiên của nàng nhập vào hắn để cứu nàng.

Nghĩ vậy, dù hắn là Trương Tri Tự, người ai cũng biết ở Kinh thành, nhưng trong mắt nàng, hắn vẫn là đại tiên của riêng nàng.

hắn gắp cho nàng một miếng thịt ngỗng, dịu giọng nói: “Đúng vậy, ta quả thật không dễ dàng gì.

Trần Bảo Hương lập tức nhiệt tình gắp lại cho hắn: “Sao ngươi không nói sớm, ta đã chẳng lo sợ đến thế. Mau ăn thử thịt ngỗng nhà họ xem, chắc chắn là loại ngon nhất Kinh thành.

Những món này hắn đã ăn đến ngán, sáng nay vốn không định ăn gì, thậm chí chỉ lấy một bát cho nàng.

Nhưng Trần Bảo Hương gắp thịt đưa vào bát mình rồi lại đưa đến bên miệng hắn.

Trương Tri Tự đành ăn một miếng.

Quả nhiên, vị giác của mình khiến hắn cảm thấy món ăn này chỉ bình thường, không có gì đặc biệt để hắn muốn tiếp tục ăn.

Nhưng người đối diện thì ăn rất ngon, vừa ăn vừa thốt lên: “Thơm quá, măng sao có thể ngon hơn cả thịt gà thế này!

“Món rau này làm từ gì mà ngọt thanh quá.

“Trời ơi, lớp vỏ này giòn rụm, ngon quá!

Vừa xuýt xoa, nàng vừa tự mình múc một bát cháo.

“Hạnh phúc quá. Nàng bưng bát lên trầm trồ, “Người nhà họ Trương sống đúng là cuộc đời của tiên nhân.

Trương Tri Tự nghe nàng nói mà tự nhiên cảm thấy hơi đói, yết hầu khẽ chuyển động.

Trần Bảo Hương vốn là người tinh tế, nhận ra phản ứng của hắn, lập tức gắp đồ ăn từ bát của mình cho hắn.

Nếu là người khác, Trương Tri Tự chắc chắn sẽ quăng cả người lẫn đũa bát ra ngoài vì thấy bẩn.

Nhưng với Trần Bảo Hương, hai người đã ở chung một cơ thể, còn tỏ vẻ xa lạ làm gì.

hắn liền ăn hết miếng đồ ăn nàng gắp cho.

Có người ăn chung, thức ăn bỗng nhiên dường như ngon hơn, Trần Bảo Hương ăn rất thỏa mãn, và Trương Tri Tự cũng ăn được kha khá.

“Đại tiên, hắn còn tỉnh lại không? No bụng, Trần Bảo Hương nhớ ra điều cần hỏi.

Trương Tri Tự đứng dậy đi vài bước: “Không biết, hiện giờ trong cơ thể này chỉ có mình ta.

“Vậy thì tốt quá. Nàng vui vẻ, “Thế là ta không cần trả số ngân phiếu còn lại rồi.

Vẫn còn nhớ chuyện đó sao? hắn cười khổ: “Số ngân phiếu đó sớm đã bị thất lạc trong ngục Bắc Thành rồi, muốn trả cũng không còn để trả.

“Gì cơ?!

Lần này nàng thực sự hoảng hốt, mặt tái nhợt, suýt chút nữa hất tung cả bàn.

“Đừng động. Trương Tri Tự vội ấn nàng xuống, “Ta đã sai người tìm rồi, biết đâu còn tìm lại được.

Số ngân phiếu nhiều như vậy, ai nhặt được chắc chắn sẽ không nói ra! Điều này chắc chắn là “một đi không trở lại!

Nghĩ đến số tiền mình dành dụm, tiết kiệm đã tan biến, Trần Bảo Hương cảm thấy choáng váng.

Trương Tri Tự nhẹ nhàng lấy bàn nhỏ đi, đỡ nàng nằm xuống: “Đừng nói nhiều nữa, nghỉ ngơi đi.

“Không… không được, ta phải tự mình đi tìm lại số ngân phiếu.

“Thương tích nặng như vậy, ngay cả giường còn chưa rời được, còn nghĩ đến ngân phiếu? Trương Tri Tự chỉ biết lắc đầu.

“Làm sao vậy được. Trần Bảo Hương thều thào, “Ta có cảm giác gì đâu, vết thương này có nặng đến thế sao?

“Đó là vì ta đã dùng hơn nửa cuốn dược liệu cầm máu giảm đau trong sách thuốc. hắn nói không mấy vui vẻ. “Dù ai cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.

Hơn nửa cuốn?

Trần Bảo Hương nhớ đến các dược liệu mà đại tiên đã sử dụng, mí mắt yếu ớt gần như sắp nhắm lại nhưng đột ngột mở lớn: “Tốn bao nhiêu tiền bạc nữa đây?

“Không tốn bao nhiêu đâu, công tử nhà họ Trương chi được. hắn mỉm cười, nhẹ nhàng che mắt nàng lại. “Ngủ đi.

“Ngân phiếu của ta…

“Ngủ dậy ta sẽ cho nàng hai thỏi vàng.

Đại tiên quả là một người tốt, nhưng chẳng phải đây là lại lén lấy tiền của Trương Tri Tự để cho nàng sao?

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Trần Bảo Hương thì thầm: “Chúng ta nợ công tử nhà họ Trương nhiều quá rồi…

“Không sao. Trương Tri Tự nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ đáp, “Nàng cũng đã cho hắn không ít đâu.

Dù nàng tham tiền, khéo léo nịnh bợ, và luôn muốn trèo cao, nhưng nàng cũng tốt bụng, sống động và ăn uống rất ngon lành.

Ưu điểm dù nhỏ, cũng vẫn là ưu điểm. Khuyết điểm dù lớn, sau này… cũng chưa chắc không thay đổi được.

Mang theo sự thiên vị bất chợt này, Trương Tri Tự đứng dậy ra ngoài.

Thương tích nặng nề lần này khiến cha mẹ lo lắng mấy tháng trời, hôm nay đúng là hắn nên đến thỉnh tội.

Vừa bước vào chính phòng, chưa kịp hành lễ, mẹ hắn đã nắm lấy tay hắn.

“Con à. Đôi mắt Cung Lam sáng rỡ, “Cô nương kia họ gì tên gì, nhà ở đâu, gia cảnh ra sao?

Hửm?

Trương Tri Tự không hiểu: “Mẹ hỏi vậy làm gì?

Cung Lam khẽ nâng tay áo che miệng, dịu dàng nói: “Mẹ chẳng phải thấy con có vẻ thích người ta, nên muốn biết thêm thôi.

Thích?

Trương Tri Tự bật cười lắc đầu: “Mẹ hiểu lầm rồi, đó chỉ là một bằng hữu của con.

hắn sao có thể có tình cảm nam nữ với Trần Bảo Hương, chỉ là vì đã từng chung một thân thể nên mới có chút gắn bó đặc biệt mà thôi.

Trần Bảo Hương cũng vậy đối với hắn.

Theo quan điểm đầy thiếu sót của nàng, có lẽ bản thân hắn còn không bằng Bùi Như Hành đấy chứ.