Sau khi tắm rửa, thay y phục, đốt hương và chải chuốt chỉnh tề, Trương Tri Tự quay lại và nhìn thấy một cảnh tượng đáng thương trên giường.

Cô nương nhỏ nhắn với gương mặt trắng bệch, yếu ớt như một tờ giấy, đang khóc đến đáng thương, vai nàng không ngừng run rẩy, và theo bản năng nàng thu người vào góc giường.

hắn quay lại trừng mắt nhìn Cửu Tuyền: “Ta không bảo ngươi trông chừng kỹ sao?

Cửu Tuyền vô cùng oan ức: “Tiểu nhân vẫn luôn canh chừng kỹ mà, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Chẳng có gì xảy ra mà nàng lại sợ đến thế này sao?

Trương Tri Tự bán tín bán nghi ngồi xuống, đặt chiếc hộp gỗ du lại bên cạnh nàng.

Trần Bảo Hương đang khóc thì dần im lặng, tay nàng mân mê chiếc hộp, dường như muốn kéo nó vào lòng nhưng lại không còn chút sức lực nào.

hắn hừ cười, đẩy chiếc hộp vào lòng nàng: “Thế mà cũng gọi là có chí lớn sao.

Đôi mắt Cửu Tuyền thoáng sững lại.

Tôn Thần Y từng nói, chủ nhân là người “thoát ra ngoài tam giới, không thuộc ngũ hành.

y không thân thiết với cha mẹ hay thân tộc, không quan tâm đến bất cứ điều gì, sống như thể chẳng màng đến cõi đời này, cũng không biết khi nào sẽ rời đi mãi mãi.

Trương Tri Tự trải qua một trận trọng thương, nhưng sau khi tỉnh lại, dường như cảm xúc của y đã thay đổi.

y sẽ lo lắng chạy vào ngục tối để cứu người, sẽ dùng quyền thế ép ngục thành Bắc phải nhượng bộ, sẽ đau lòng vì vết thương của Trần Bảo Hương, và cũng sẽ vui mừng khi nàng vẫn còn sống.

Lúc này, thậm chí y còn dùng giọng điệu nửa đùa nửa mắng khi nói chuyện, như thể, mùa đông dài đằng đẵng cuối cùng đã qua đi, và khu vườn khô héo đã bắt đầu hồi sinh.

Cổ họng có chút nghẹn lại, Cửu Tuyền nắm chặt lấy tay áo của chủ nhân mình.

Nếu là trước đây, Trương Tri Tự chỉ cảm thấy hành động đó thật kỳ quặc.

Nhưng giờ đây, dường như hắn hiểu được phần nào, liền vỗ nhẹ lên tay Cửu Tuyền: “Vất vả cho các ngươi rồi. Hãy bảo Ninh Túc lấy bạc từ kho riêng của ta ra, mỗi người bận rộn đêm nay sẽ được thưởng hai lượng bạc đỏ.

“Hai lượng ạ?

“Đúng vậy. Trương Tri Tự gật đầu. “Bốn ngàn tám trăm đồng tiền.

Trương Tri Tự ít khi đếm đồng tiền lẻ, trong mắt hắn, đơn vị nhỏ nhất là một lượng bạc.

Nhưng Trần Bảo Hương lại thích quy đổi bạc thành tiền đồng, vì tiền tháng của nàng được tính bằng tiền đồng. Quy đổi như thế, nàng sẽ biết số tiền này có thể mua bao nhiêu bữa ăn hoặc phải tiết kiệm bao lâu.

Bốn ngàn tám trăm đồng tiền đủ để ăn bánh bao thịt cả một thời gian, dự tiệc rượu ở nhiều nơi, hoặc mua được bốn mươi tám con dao bình thường, học mười sáu chiêu thức múa dao, thậm chí còn mua được tám thùng thức ăn thừa.

Nhớ đến lần gặp gỡ tình cờ với chiếc thùng thức ăn thừa và mọi điều hai người đã trải qua, ánh mắt Trương Tri Tự trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng gạt một lọn tóc trên trán Trần Bảo Hương.

“Nàng phải khỏe lại, vì còn nhiều phú quý đang chờ nàng phía trước.

“Đúng rồi. hắn hỏi Cửu Tuyền, “Phía Trình Hoài Lập phản ứng ra sao?

Cửu Tuyền cúi giọng đáp: “Hắn vốn không có danh nghĩa chính đáng để nhốt cô nương Bảo Hương vào ngục, dĩ nhiên chẳng có gì biện minh cả. Nhưng nghe nói rằng ngài tỉnh lại, hắn đang gắng sức để sáng mai vào cung diện kiến.

Có lẽ hắn lại muốn hoàng đế điều tra vụ ám sát tại yến tiệc, nhưng hoàng đế sẽ không điều tra nữa. Ngài chỉ muốn xoa dịu hai nhà Trương và Trình.

Trương Tri Tự ngáp nhẹ, khẽ vỗ lên giường Trần Bảo Hương: “Cửu Tuyền, mang chăn đến, ta sẽ ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.

“Hả?

Cửu Tuyền vội lắc đầu: “Chủ nhân, giường này vừa nhỏ vừa cứng, ngài sao mà ngủ được?

Có gì đâu, so với chiếc giường nhỏ ở phòng khách Bùi gia thì còn sạch sẽ thoải mái hơn nhiều.

Chỉ cần Trần Bảo Hương ở trong tầm mắt hắn, hắn sẽ yên tâm rằng nàng sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào nữa và ngủ rất an lành.

Nhất quyết mang gối mềm chăn ấm của mình, Trương Tri Tự nằm xuống nhắm mắt, chẳng hề bận tâm gì về giường chiếu. Chỉ có Cửu Tuyền kinh ngạc ngồi canh bên giường, thỉnh thoảng còn bảo vệ mép giường, sợ y lật mình ngã xuống.

Khi Trần Bảo Hương tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng.

Nàng ngơ ngác nhìn lên màn trướng một hồi lâu, rồi thì thầm: “Chỉ thêu bằng chỉ vàng mà đẹp đến thế này sao.

Bên cạnh có gì đó động đậy, rồi một giọng nói trầm thấp vang lên: “Tầm mắt của nàng quả thật hẹp.

Nàng ngạc nhiên, cố xoay đầu nhìn qua, rồi lại bật thốt: “Người đẹp thế này, chẳng lẽ ta đang ở cung trăng sao?

Trương Tri Tự bị câu nói bất ngờ này làm cho đỏ bừng tai.

hắn xấu hổ, giận dỗi nói: “Có vẻ nàng sốt đến mê muội rồi, lại còn nói những điều nhảm nhí, Cửu Tuyền, đưa thuốc cho nàng uống.

Cửu Tuyền lập tức mang bát thuốc đến bên giường, nhưng khi đến gần, Trương Tri Tự lại giữ tay hắn lại.

“Thôi để ta, người này khó chiều. hắn lầm bầm, nhận lấy bát thuốc rồi ngồi xuống cạnh giường.

Trần Bảo Hương lúc nãy còn mơ màng nhận không ra người, giờ mặt hắn ở gần đến thế, nhận thức của nàng mới từ từ trở lại.

“Ngươi trông… nàng khẽ hít một hơi, “trông giống Nhị công tử Trương mà ta từng thấy nằm liệt giường.

Người đối diện nhếch mép cười, có chút châm chọc: “Giờ đây người nằm bất động trên giường là nàng. Há miệng ra.

Một muỗng thuốc đưa đến bên miệng, Trần Bảo Hương sặc lên, làm động đến vết thương trên người khiến nàng đau đớn mà dần tỉnh táo.

Cơn đau làm cho ý thức nàng càng rõ ràng hơn, nàng ho khan liên tục, mắt trừng hắn: “Ngươi… Trương Tri Tự.

“Xem ra cũng biết nhận thức. Trương Tri Tự lại múc thêm một muỗng, “Uống hết bát thuốc này đi.

Trần Bảo Hương hoảng sợ ho liên tục, đâu còn uống nổi.

Trong lòng nàng hét lên: Đại tiên, cứu mạng, đại tiên ơi, Trương Tri Tự tỉnh rồi, việc chúng ta lừa bạc của hắn và giả làm người của hắn chẳng phải đã bị bại lộ sao?

- Ta không muốn bị đánh tám mươi roi, càng không muốn bị treo lên cổng thành.

- Đại tiên, nói gì đi chứ!

Trong đầu nàng chỉ có khoảng không trống rỗng, không ai đáp lại nàng.

Chờ một lúc mà không thấy đại tiên phản hồi, Trần Bảo Hương chấp nhận sự thật—đại tiên lại biến mất.

Giờ nàng phải đối diện một mình với vị chủ nhân quyền cao chức trọng này.

Đôi mắt đảo một vòng, Trần Bảo Hương lập tức tỏ vẻ yếu đuối, đổ người xuống gối.

Trương Tri Tự nhanh tay buông muỗng thuốc, đỡ lấy nàng, ánh mắt hơi híp lại: “Chiêu này lừa người khác còn được, nhưng tuyệt đối không qua mặt ta đâu. Ngồi dậy và uống thuốc đi.

Trần Bảo Hương nhắm mắt, cả da đầu tê dại.

Nàng biết đồn đại rằng vị công tử này vô cùng thông minh, nhưng không ngờ lại thông minh đến mức nhìn thấu chiêu trò của nàng ngay lập tức. Ngay cả bùi Như Hành cũng từng bị nàng lừa, còn người này lại không quen nàng mà dễ dàng bắt trúng ngay.

Giả vờ bất động trong giây lát, nàng đành cắn răng ngồi dậy uống thuốc.

Trương Tri Tự vốn không phải người chăm sóc dịu dàng, hắn đút thuốc rất thô bạo, nàng phải chủ động cúi xuống đón muỗng thuốc để tránh làm đổ nước thuốc lên chăn đệm sang trọng.

Nhưng vị công tử này chẳng để ý gì, sau khi cho nàng uống xong còn cẩn thận đắp lại chăn: “Lát nữa sư phụ ta sẽ đến tái khám.

Giọng điệu thật quen thuộc, nhưng lại khiến Trần Bảo Hương thấy e dè.

Nàng cảm thấy Trương Tri Tự đang muốn nàng buông lỏng đề phòng, đợi nàng thừa nhận tội lỗi rồi mới treo nàng lên cổng thành.

Nàng rụt vào chăn, không dám nhìn hắn .

Trương Tri Tự nhìn thấy Trần Bảo Hương bỗng im lặng, cảm thấy hơi khó hiểu.

“Nàng làm sao vậy?

“Không… không… Nàng lắp bắp không trả lời, thậm chí còn muốn xoay người, quay lưng lại với hắn.

Trương Tri Tự suy nghĩ, đoán rằng có lẽ nàng đang đói, liền sai người mang bữa sáng vào phòng.

Bữa sáng của Trương gia quả là phong phú hơn nhiều so với Bùi gia, có bát súp gà được ninh từ mười con gà kết hợp với măng non thơm ngọt, thịt xay từ loại nấm quý hiếm khó tìm, thịt ngỗng mềm thơm bọc trong vỏ giòn, món rau ngũ sắc, và cháo gạo bạc thơm mềm dễ nuốt.

Trương Tri Tự đặt bàn ăn nhỏ lên giường, rồi quạt nhẹ để lan tỏa hương thơm.

Trần Bảo Hương rõ ràng ngửi thấy mùi thức ăn, thân mình khẽ nhích lên một chút, nhưng nàng vẫn cố kìm lại, quay lưng về phía hắn, nói: “Ta không đói, mọi người cứ ăn trước đi.

Có gì đó không ổn.

Trương Tri Tự nhướng mày, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề thật sự.