Thế nhưng, Trương Tri Tự không ngờ rằng Trình Hoài Lập vì mất đan hồi hồn mà không bắt được kẻ trộm, lại nổi điên đến mức tăng cường áp bức những kẻ dưới quyền. Nông dân trong điền trang, nhân viên trong cửa hàng, đến cả binh lính làm việc thiếu trách nhiệm, tất cả đều bị hắn trừng phạt nặng nề. Trình An không chịu nổi hình phạt khắc nghiệt, liền đổ mọi tội lỗi lên đầu Trần Bảo Hương, nói với Trình Hoài Lập rằng nàng đã cấu kết với kẻ trộm, phối hợp từ trong ra ngoài, cố ý kéo dài thời gian để chúng hành động. — Tuy rằng hắn đã đoán đúng. Nhưng điều này khiến Trần Bảo Hương gặp rắc rối lớn. Hôm đó, khi nàng đang tuần tra như thường lệ, bỗng bị một nhóm võ quan giữ lại ngay trên phố, không nói một lời nào đã kéo nàng vào ngục. “Quan gia, người phạm tội bị giam vào ngục thì phải có lý do, có lời buộc tội chứ? Trương Tri Tự nắm chặt song sắt kêu lên từ bên ngoài, “Vô duyên vô cớ nhốt người ở đây, lại không đưa ra lý do, lẽ nào lại như vậy? Nhà ngục này còn tối tăm và ẩm thấp hơn lần trước, trông chẳng khác gì chỗ có thể đánh chết người mà chẳng ai hay biết. Trần Bảo Hương hối hận thầm: “Biết vậy hôm nay ra ngoài đã dẫn thêm người theo. Trương Tri Tự chỉ biết dở khóc dở cười: “Quan lớn hơn một cấp, giết chết người ta. Họ muốn bắt ngươi , dù ngươi mang theo bao nhiêu người cũng vô ích. “Vậy phải làm sao? Phải làm sao bây giờ, chỉ hy vọng có thể gặp được một vị quan xét xử công minh, biết đâu chừng còn có đường sống. Đang nói dở, quản ngục có vết sẹo trên mặt tiến tới, dẫn nàng vào phòng tra khảo. Trương Tri Tự vừa đi vừa ngạc nhiên: “Quy trình ở đây sao lại kỳ lạ vậy, không có cáo trạng thì thôi, cũng chẳng hỏi han gì đã trực tiếp đưa đi thẩm vấn? Nhìn những dụng cụ treo trên tường, Trần Bảo Hương cứng người lại, làn da cũng căng thẳng theo: “Bọn họ muốn dùng hình phạt trực tiếp. “Gì cơ? Không có tội danh gì, họ muốn dùng hình phạt để hỏi cái gì? “Không cần hỏi gì cả. Nàng khẽ nói, “Trình Hoài Lập chỉ muốn ta chết. Một kẻ có quyền thế muốn một dân thường chết không một tiếng động trong ngục tối quả thực là chuyện quá dễ dàng, những nghi thức phức tạp kia chẳng qua chỉ là tấm màn che cho sự lạm quyền. Sắc mặt Trương Tri Tự tái nhợt, đầy vẻ không thể tin nổi, nhưng trước mặt, cai ngục thật sự đã mang đến kẹp gỗ, từ từ đặt từng ngón tay trắng mịn mà hắn mất bao công sức chăm sóc của nàng vào giữa hai mảnh gỗ cứng. Từ khi vào cơ thể Trần Bảo Hương, Trương Tri Tự đã không ít lần lo lắng cho nàng. Nàng không hề biết tự chăm sóc mình, ba ngày hai bận bị thương, mỗi đêm hắn đều phải thức dậy bôi thuốc cho nàng, tránh để lại sẹo. Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn, thanh tao của nàng, vậy mà đôi tay lại thô ráp, móng tay ngắn cũn và các đầu ngón tay đầy vết chai. Không đành lòng nhìn thấy vậy, hắn lén dùng sữa bò và bột ngọc trai dưỡng da cho nàng, mấy tháng trời mới dần thấy có chút hiệu quả. hắn thậm chí còn vụng về nhuộm đầu ngón tay nàng bằng nước cánh hoa Phụng tiên để có được sắc màu đẹp mắt. Vậy mà bây giờ, máu đã nhỏ xuống từ trán của Trần Bảo Hương, những ngón tay mảnh khảnh của nàng bị chèn giữa gỗ kẹp đến sưng phù, tím tái, những móng tay đẹp đẽ đã bị máu thấm vào các kẽ. Trương Tri Tự đau đớn đến không thốt lên lời. hắn muốn hét lên bảo nàng phản kháng, nhưng Trần Bảo Hương chỉ có một mình, đến việc tự cởi trói cũng không làm nổi, huống chi là thoát khỏi ngục tối đầy lính canh này. hắn muốn thương lượng với lính ngục, nhưng những kẻ này từ lâu đã nhận lệnh, hoàn toàn không để ý đến lời hắn nói, ra sức kéo chặt khung kẹp. Trần Bảo Hương hét lên thảm thiết, giọng khàn đặc, tiếng hét cuối kéo dài đầy yếu ớt, gần như ngất đi. — ngươi nói xem. hắn lẩm bẩm mơ hồ: “Nếu chúng ta giết hết bọn chúng, không để Trình An trở về, có lẽ đã không như thế này? — Đại tiên. Nàng đau đến hít từng hơi ngắn: “Hơn hai trăm mạng người chết ở đó, máu có thể chảy tràn cả con phố, nếu bị tố cáo, kết cục của ta cũng chẳng khác là bao. Người có thân phận thấp hèn tham gia vào chuyện này vốn đã là cược cả mạng sống, nàng không còn nhiều đường lui. — Tại sao? Tại sao hắn làm điều ác mà không phải trả giá, còn ngươi lại giống như một con sâu nhỏ, không chờ được đến công lý mà đã phải chịu khổ hình? — Bởi vì trong mắt quyền quý, dân thường vốn dĩ là sâu kiến. Lời nàng làm Trương Tri Tự bàng hoàng. Trước đây, hắn từng nghe thầy nói “quyền lực tư hữu không thể quá nặng, kẻo chèn ép mạng người, nhưng lúc đó hắn chẳng có cảm giác gì, chỉ xem như một quy tắc. Giờ đây chính bản thân rơi vào vị thế bị chèn ép, mới nhận ra quyền lực tư hữu đáng sợ đến nhường nào. Nỗi đau sắc bén từ đầu ngón tay lan tới tận da đầu, Trương Tri Tự dường như gắng sức giãy giụa, trong mắt chợt xuất hiện những tia sáng trắng, bên tai cũng bắt đầu ù đi. Trong mê man, hắn nghe tiếng thì thầm của Trần Bảo Hương: “Ta không thể chết ở đây. Câu nói quen thuộc, khung cảnh quen thuộc. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu ra một vệt bụi lơ lửng trong không trung. Nàng mở mắt nhìn những vệt bụi ấy, cứng đầu lặp lại: “Không thể chết, lần trước ta và ngươi đã không chết ở đây, lần này cũng không được. Trái tim hắn rung động, như thể có hòn đá lớn vừa ném xuống, gợn sóng lan ra khắp hồ nước. Trương Tri Tự nghe tiếng máu rỉ trên sàn, cũng nghe tiếng xích sắt va chạm, xa xa vang lên tiếng lửa cháy nổ tung, cùng tiếng ai oán của tù nhân. Cơ thể hắn lạnh dần, những âm thanh ấy từ từ tan biến, thay vào đó là những tiếng động khác dần hiện lên. “… Khi nào tỉnh dậy tùy thuộc vào chính hắn, nếu không muốn, thì sẽ mãi không tỉnh. “Hắn thường thích thứ gì nhất? Đem đến thử xem. “Phụng Khanh không thích thứ gì, hắn chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì. … Âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng như vang ngay bên tai. Trương Tri Tự cố gắng nắm lấy thứ gì đó bên cạnh. Không phải khung kẹp, mà là tấm chăn lụa mềm mại. Mở mắt ra, hắn nhìn thấy màn giường thêu hoa, trên đó có chỉ vàng được đan vào theo yêu cầu của hắn. “Chủ nhân? Cửu Tuyền vui mừng kêu lên. Căn phòng lập tức trở nên nhộn nhịp, người truyền tin, người bắt mạch, Cung Lam và Trương Nguyên Sơ cũng chen đến bên giường, vui mừng khôn xiết: “Con ơi, cuối cùng con đã tỉnh rồi. Nhìn trân trối vào màn trướng một lát, Trương Tri Tự hít một hơi, không để tâm đến gì khác, liền chống tay ngồi dậy nửa người: “Xe… xe lăn. “Xe lăn gì cơ? “Mau… mang lại đây. “Làm theo lời công tử! Không ai dám chậm trễ, chiếc xe lăn nhanh chóng được đưa đến bên giường, Trương Tri Tự khó nhọc ngồi lên, còn chưa kịp mặc áo ngoài đã ra lệnh: “Đi theo đường ta nói… nhanh lên! Cung Lam và Trương Nguyên Sơ đều giật mình, vừa tỉnh dậy sao có thể ra ngoài được. Nhưng khi Trương Nguyên Sơ định ngăn lại, Cung Lam vẫn kéo hắn lại. “Con trai ta vốn không phải người nông nổi, nếu nó gấp gáp như vậy, nhất định là có chuyện trọng đại, cứ cử người theo là được, đừng cản nó. Đúng vậy, Phụng Khanh luôn ngoan ngoãn, sẽ không làm gì quá đáng. Trương Nguyên Sơ đã bị thuyết phục. Nhưng một nén nhang sau, Phụng Khanh vốn luôn ngoan ngoãn lại hạ lệnh cho người đập tung cổng nhà ngục Bắc Thành. “Trương đại nhân, xin ngài nghe ta nói, chúng ta ở đây đều theo quy tắc, những ai không có trong danh sách, sao có thể nói là ở đây được, điều này không hợp lý. “Vả lại, ngài không có lệnh điều động, cũng không có lệnh từ quan hình án, sao có thể dẫn người tiến vào? Không sợ bị buộc tội sao. “Ngài không thể vào phía trước nữa đâu. Trương Tri Tự một mạch đi thẳng, không để ý đến lời của viên cai ngục. hắn nhớ rõ đường này, nhớ phải rẽ phải phía trước, đi xuống hai bậc thang, qua một cánh cửa đá rồi rẽ trái— Phòng tra khảo quen thuộc hiện ra trước mắt. Ánh lửa mờ nhạt chiếu lên những bức tường loang lổ, một nửa các dụng cụ tra tấn treo trên tường đã bị gỡ xuống, không khí nồng nặc mùi máu tanh. Có người đang nằm trên sàn, co quắp thành một đống. Tên cai ngục bên trong vẫn đang dùng hình, roi da giơ cao, rít gió rồi giáng mạnh lên lưng nàng. Âm thanh thịt da rách toạc vang lên rợn người, cơ thể nàng co giật không ngừng vì đau đớn. Trái tim Trương Tri Tự thắt lại, không đợi xe lăn dừng hẳn đã lao xuống chạy về phía nàng. “Chủ nhân! “Trương đại nhân! hắn không nghe thấy gì khác, chỉ lao đến bên nàng, hốt hoảng lau đi máu và bùn đất nơi miệng mũi, nâng đầu nàng lên để nàng dễ thở hơn. “Trần Bảo Hương? “Trần Bảo Hương! Người trong lòng hắn khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, máu từ trán chảy xuống đã khô lại, bộ y phục sứ men xanh đã bị vấy bẩn bởi máu. hắn khẽ nắm lấy vai nàng, lòng bàn tay đầy máu thấm ướt lạnh buốt. **Cơn đau quá khủng khiếp, dù đã quay về cơ thể của chính mình, Trương Tri Tự vẫn cảm nhận được nỗi đau mà nàng đang chịu đựng.** Đôi mắt hắn đỏ rực, hơi thở dồn dập. Phía sau, Cửu Tuyền hậm hực đá bay tên cai ngục còn định động thủ, một nhóm người xông vào khiến các cai ngục trong phòng giam bị dồn vào góc tường, cảnh tượng trong phòng thẩm vấn nhất thời hỗn loạn vô cùng. hắn không quay đầu nhìn, chỉ run rẩy đưa tay lại gần nàng, muốn như trước kia, truyền cho nàng chút sức mạnh để nàng còn có thể giữ lại chút hơi thở cuối cùng. — Đại tiên, ngươi giỏi quá, thật là thần thông quảng đại, không gì không làm được! — Bồ Tát chẳng thể pháp lực cao như ngươi, Phật Tổ cũng chẳng thể từ bi như ngươi, ngươi đúng là vị thần tiên tốt nhất thiên hạ! — Ta có tài đức gì để nhận được sự che chở của ngươi đây, ta thật không xứng đáng, đợi khi trở về nhất định sẽ lập bàn thờ cho ngươi, dùng vàng lá khắc chữ, dâng hương nghi ngút huhu. Tiếng nói mờ ảo trong bầu không khí tanh nồng mùi máu vỡ vụn, không cách nào nắm bắt, còn người trong lòng hắn thì im lìm như đã không còn hơi thở. Yết hầu hắn khẽ động, Trương Tri Tự đưa tay lên, cẩn thận tránh đi những vết thương của nàng, cố gắng ôm lấy nàng. Nhưng bản thân hắn cũng chỉ vừa tỉnh dậy, cơ thể vô cùng yếu ớt, thử mấy lần vẫn không thành công. Cửu Tuyền đưa tay định đỡ lấy nàng. Trương Tri Tự nghiến răng: “Ngươi đừng động vào, nàng đau lắm. Chỉ có hắn mới biết cách tránh được những vết thương, chỉ có hắn biết cách nào giúp nàng dễ chịu hơn. Hít một hơi sâu, Trương Tri Tự dồn hết sức ôm nàng vào lòng, ngả người tựa vào xe lăn, nhưng đôi tay vẫn đỡ lấy nàng thật vững vàng, từ từ đặt nàng lên chân mình. Đôi tay hắn đã lấm lem bùn đất, lớp áo trong trắng tinh cũng đầy vết máu và nước bẩn. Cửu Tuyền biết hắn vốn yêu thích sạch sẽ, vội vàng đưa khăn ấm tới. Trương Tri Tự nhận lấy, nhưng không lau tay mình mà lại dùng góc khăn nhẹ nhàng lau vết máu khô trên mặt Trần Bảo Hương, vừa lau vừa lẩm bẩm: “Đầy vết thương thế này, một cô nương đàng hoàng lại suốt ngày mình đầy thương tích, thật chẳng ra sao. “Cỏ mã phi đâu rồi, Cửu Tuyền, ngươi có mang theo không? Cửu Tuyền chưa bao giờ thấy chủ nhân mình như vậy, hốt hoảng kiểm tra hành lý mang theo. Nước nóng, khăn ấm, đệm mềm, thậm chí hương xông đều chuẩn bị cho chủ nhân, nhưng do chủ nhân đã khỏi bệnh, nên không mang theo bất kỳ loại thuốc nào. Trương Tri Tự bỗng chốc như sụp đổ, một tay bịt lên vết thương đang rỉ máu của Trần Bảo Hương, tay kia đẩy xe ra ngoài với sức lực tuyệt vọng. “Chủ nhân! Cửu Tuyền vội theo sát đỡ hắn, lo lắng khuyên, “Thần y Tôn đang chờ bên ngoài, cô nương Trần sẽ không sao đâu, xin ngài đừng lo lắng, đừng vội. Làm sao có thể không vội chứ, nàng là một người kiên cường như thế, vậy mà chẳng thể chịu đựng nổi cho đến khi hắn đến. Cũng là lỗi của hắn, tại sao lại tỉnh dậy trễ thế, tại sao đến muộn như vậy! Mùi tanh của máu xộc vào làm tim hắn nghẹn lại, trước mắt cũng tối sầm. “Phụng Khanh, sư phụ ở đây rồi. Tôn Tư Hoài đón hắn lên xe ngựa, “Ta có thể cứu nàng, chúng ta về đến nơi ta sẽ cứu nàng. “Mau, dọn đường phía trước, sai người phóng ngựa đi trước, chuẩn bị thuốc và kim châm cho ta! Tiếng người xung quanh dồn dập, có người dìu hắn, có kẻ muốn đỡ lấy Trần Bảo Hương từ tay hắn. Trương Tri Tự thu tay, kiên quyết không buông nàng ra. Thế gian này vốn chẳng công bằng, người như hắn, chẳng muốn sống, lại được người ta hao tổn bao nhiêu nhân lực, vật lực để cứu sống. Còn nàng, người muốn sống mãnh liệt như vậy, lại có mệnh còn rẻ hơn cả cỏ dại. Sống cùng nàng lâu như vậy, hình như hắn chưa bao giờ hoàn thành nguyện vọng nào của nàng, không biến ra bạc cho nàng, cũng chẳng thể giúp nàng leo lên cành cao, thậm chí chẳng thể bảo vệ nàng khỏi tổn thương. hắn không xứng đáng làm đại tiên của nàng.