“Phải nói là lợi hại, có thể biến ra đủ loại thứ như vậy. Nhưng. Trần Bảo Hương thắc mắc không thôi: “Đã có thể biến ra những thứ này, sao không trực tiếp biến thành bạc? Trương Tri Tự: … Hắn lắc đầu thở dài: “Heo rừng thật không ăn nổi cám ngon. Thị nữ hiểu ý, nhìn qua tình trạng của Trần Bảo Hương, liền bảo nàng nằm nghỉ trên giường, rồi từng món từng món đút nàng ăn, còn bảo nàng ôm túi chườm nước nóng không cần động đậy, khi nào cảm thấy khó chịu thì mới dậy thay. Trần Bảo Hương cảm nhận được, đúng là vải tốt của nhà giàu khác xa với túi tro cỏ, không những sạch sẽ, mềm mịn mà còn rất thoải mái, cả bộ đồ mới này làm tâm trạng nàng cũng phấn chấn hơn. Trương Tri Tự cũng thấy nhẹ nhõm, cười nhạt: “Còn không mau nói cảm ơn Đại tiên? “Cảm ơn Đại tiên! Trần Bảo Hương ngọt ngào đáp, mặt mày hớn hở: “Ta còn muốn ăn bánh bao thịt kho ở tiệm bánh Đông Thành, ngài có thể biến ra một cái không? “Bảo người hầu đi mua là được, chuyện nhỏ thế mà cũng phải dùng đến phép tiên à? Hắn đáp, “Còn muốn ăn gì nữa, cứ bảo bọn họ mua luôn. “Còn muốn ăn cả phủ đệ to rộng với năm gian phòng ở Tuyên Vũ Môn và xe ngựa mui khảm đồng đinh nữa. Tốt nhất là ăn thêm vài viên ngọc phỉ thúy lớn, xanh biếc mát lạnh. Trương Tri Tự lập tức giật chăn phủ kín đầu nàng. “Ê này, làm gì thế? “Làm gì à, tất nhiên là để ngươi nằm mơ thôi. Hắn lạnh lùng nói. Trần Bảo Hương giật chăn xuống cười khúc khích, cười rồi lại thở dài: “Đáng tiếc ngài là tiên, nếu là người phàm thì còn đâu đến lượt Bùi Như Hành. Trương Tri Tự nghe vậy, cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Bùi Như Hành lại làm trò gì? “Hôm nay bọn họ rủ nhau đi dạo xuân, ta bảo đang bệnh dưỡng thương ở Tầm Viên nên họ gửi thư hỏi thăm. Trần Bảo Hương nhặt một xấp phong thư, mặt nhăn mày nhó: “Người đưa thư nói có cả thư của Bùi Như Hành, nhưng ta không biết chữ, Đại tiên đọc giúp ta được không? Trương Tri Tự lật qua vài bức thư, toàn những lời văn cầu kỳ bóng bẩy, khiến hắn nhíu mày. Thư của Tần Huyền Nguyệt viết cũng tạm, nhưng cũng chỉ là mấy lời hỏi thăm. Rồi hắn mở một bức thư với nét chữ sắc sảo. Quét qua vài dòng, hắn khựng lại. “Xuân hoa mắt liễu dịu dàng, cảnh sắc ngát xuân. Hờn giận không vì lẽ gì, nhớ ai triền miên. Mơ màng cô đơn gối độc, Bâng khuâng ngắm màn xanh. Gió thổi, hoa rơi, trời tàn bóng chiều, ngồi một mình ôm nỗi sầu. Đây là từ khúc của Du Ngạn, vẻ đẹp mùa xuân lộng lẫy nhưng mang nét u hoài cho người yêu dấu. Dùng cảnh để bộc lộ tình, quả là tuyệt diệu cho tình cảnh không thể cùng thưởng xuân. —Tất nhiên, nếu hắn không từng dây dưa với Tần Huyền Nguyệt trước đó. Trương Tri Tự thật không hiểu nổi, không phải y đã không coi trọng Trần Bảo Hương rồi sao? Vậy mà lại gửi thư tình đầy chất thơ như thế này, chẳng lẽ bên kia cũng muốn giữ lại, bên này lại không đành lòng buông tay? Đúng là muốn chiếm hết mọi thứ tốt đẹp. “Đại tiên, nghĩa là sao? Trần Bảo Hương nhìn trái nhìn phải, “Là thơ tình ư? “Không phải. Hắn phủ nhận ngay, giọng đầy mỉa mai, “Hắn muốn mỉa mai ngươi, nói rằng cảnh xuân bên ngoài tươi đẹp biết bao, nhưng tiếc là ngươi không có phúc để ngắm. Trần Bảo Hương: “… Bình thường Bùi công tử trông cũng đứng đắn, sao giờ lại thành ra hiểm độc thế. Nàng tức tối ngả mình xuống gối: “Ai thèm, giờ ta là người của Trương Tri Tự rồi! Trương Tri Tự ho khan một tiếng: “Cái gì? “Đại tiên quên rồi sao? Hôm trước ở bữa tiệc trong phủ lớn ấy. Nàng lẩm bẩm, “Đám người đó nói sẽ giữ bí mật, vậy mà chưa qua mấy ngày, cả kinh thành đã đồn ầm lên, bảo ta là người Trương Tri Tự nuôi bên ngoài, trông còn rất được sủng ái. Nữ nhân bình thường không bao giờ ở trong phủ đệ của hắn, càng không gặp được bạn bè của hắn, càng không có quyền sai bảo người hầu. Còn Trần Bảo Hương, không chỉ có đủ mọi thứ ấy, thậm chí còn từng đến đại trạch của nhà họ Trương, đoán chừng vì gia thế không phù hợp, bằng không đã được cưới vào cửa. —Đó là lời người ta đồn. Trương Tri Tự đưa tay vuốt mặt. Hắn thật không ngờ sự việc lại đi đến bước này, thoáng chốc còn hơi lo lắng: “Điều này có thể ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cô… “Trần cô nương, có khách đến. Bên ngoài thị nữ cất tiếng gọi. Trần Bảo Hương khẽ nhíu mày: “Đã nói không cần đến rồi, sao họ vẫn cứ đến. Nói xong, Tôn Phúc Du và mấy người nữa đã tự nhiên bước vào, vừa nhìn quanh vừa trầm trồ: “Thật tráng lệ, đây chỉ là biệt viện thôi sao. Lâm Quế Lan cũng kinh ngạc: “Ở giữa hồ mà xây được tiểu trúc, thật là xa xỉ. Còn Vệ Khanh Chi lại hiểu lễ hơn, tiến đến hỏi han: “Cô nương thấy đỡ hơn chút nào chưa? Trương Tri Tự lấy làm lạ: “Nhóm người này không phải đi dạo xuân sao? – Ban đầu đúng là thế, nhưng nghe nói ta bệnh nên không đi được, họ đều kéo đến thăm ta. – Vì sao? – Còn vì sao nữa, ba chữ Trương Tri Tự ở Kinh đô còn có giá hơn cả bạc. Bất cứ ai dính được chút quan hệ, trời có đổ mưa dao cũng vẫn có người lao đến. Trần Bảo Hương âm thầm nói, lưng thẳng lên ứng phó: “Không có gì to tát đâu, các ngươi không cần lo lắng đến vậy. “Làm sao không lo lắng cho được, giờ đây cô nương là người cao quý nhất trong chúng ta rồi. Tôn Phúc Du tiến đến, đưa hộp quà mở ra trước mặt nàng, “Đây là lễ hỏi thăm mà phụ mẫu ta căn dặn mang đến cho cô. Một chiếc ngọc như ý điêu khắc tinh xảo, vừa nhìn đã biết là vật quý giá. Trương Tri Tự đang định nhắc nàng rằng cầm của người thì lòng phải mềm, thì Trần Bảo Hương đã nhanh tay chụp lấy món quà, ôm vào lòng: “Quý báu thật! Hắn đưa tay lên trán: Ngươi cũng dám nhận cái này? “Tiền tự đưa đến cửa, sao lại không nhận cho được chứ. “Không sợ bọn họ tìm ngươi để nhờ vả việc gì sao? “Ta thì làm được việc gì chứ, không gây rắc rối cho họ là may rồi. Trần Bảo Hương chẳng chút lo sợ, vui vẻ nhận thêm hộp quà từ Lâm Quế Lan: “A, đây là gì vậy? “Tác phẩm điêu khắc gỗ từ Tây Châu, Lâm Quế Lan ngẩng cao đầu nói, “là bảo vật khó mua được bằng vàng bạc. Bảo vật gì chứ, chẳng qua chỉ là khúc gỗ mục, chi bằng tặng bạc còn thực tế hơn. Trần Bảo Hương cố gượng cười, rồi lại ngả người xuống gối, kêu lên một tiếng đau đớn. Mấy người vội vàng rót trà, thay nước nóng cho túi chườm, tất bật chăm sóc, hoàn toàn khác với thái độ khinh miệt trước đây. Trương Tri Tự hiểu ra, dù là người phụ nữ của hắn chỉ ở ngoài, thì trong mắt đám người này cũng là người đáng kết giao, chuyện danh tiếng ra sao không quan trọng, lợi ích mới là ưu tiên hàng đầu. Chẳng trách trước đây Trần Bảo Hương thà nhịn đói cũng muốn mặc đồ đẹp, được người ta tôn trọng còn hơn chịu cảnh bị xem thường. Những tiểu thư này tuy không thi cử đỗ đạt, nhưng thường qua lại trong giới quý tộc ở Kinh đô, nên thông tin vô cùng nhạy bén. Vừa ngồi xuống là họ đã hào hứng kể với Trần Bảo Hương: “Ngươi biết không, câu chuyện mà Trích Tinh Lâu kể hôm trước, hình như là thật đấy. “Hả? Trần Bảo Hương chống nửa người dậy. Vệ Khanh Chi đặt cho nàng chiếc gối mềm, vừa chỉnh lại vừa nói: “Đại Lý Tự gần đây phụng lệnh điều tra vụ án, nghe nói điều tra ra rằng trước khi tướng quân Trình nhập ngũ, quả thật có hai đứa con trai, một người tên là Đại Trụ, một người tên là Nhị Trụ, đều ghi trong danh sách tuyển binh, nhưng khi đến biên cương thì lại nói là cháu. “Đây chẳng phải là câu chuyện của gã phụ tình què và tiểu thư quý tộc kia sao?