Trương Tri Tự bị lời buộc tội đột ngột này làm cho hốt hoảng, không dám nhúc nhích.

Nhưng Trần Bảo Hương lại không chút nao núng, nhịp tim chẳng hề đổi thay.

“Ồ, thật vậy ư?” Nàng hai tay chắp lại trên má, làm bộ kinh ngạc, “Chuyện kể về một kẻ phụ tình, chẳng lẽ cữu cữu chàng là kẻ phụ tình?”

“Dĩ nhiên là không!”

“Vậy cữu cữu chàng từng mất hai thê tử sao?”

“...Cũng không phải.”

“Vậy thì chuyện này có quan hệ gì đến cữu cữu chàng .”

Trần Bảo Hương tức giận chống nạnh: “Ta biết chàng coi thường ta, lần trước còn cố ý bảo quản gia đuổi ta ra khỏi Bùi gia – ai bảo ta không danh phận, phải đi là đúng rồi, ta cũng chịu. Nhưng hôm nay chàng đến trách ta thì thật vô lý!”

Khí sắc lạnh lùng trên người chợt ngưng lại, Bùi Như Hành khẽ lẩm bẩm: “Ta bảo quản gia đuổi nàng ư?

“Đúng vậy, chính là Trình An.” Nàng oán ức nói, “Hắn còn cầm bạc đuổi ta đi, bóng gió chê ta là người ngoài, bảo ta không nên lưu lại lâu.

Sao lại như vậy được?

Hắn đứng thẳng người, thoáng bối rối: “Đó không phải là ý của ta.

“Nếu không phải ý của chàng, thì còn là ý của ai chứ, cả nhà họ Bùi, ta chỉ thích có chàng. Trần Bảo Hương ngầm tự véo mình một cái, nước mắt lập tức tràn ra, “Chàng chính là ỷ vào sự cố chấp này của ta mà hết lần này đến lần khác khi dễ người ta.

“Không phải…

“Đây, cứ bắt ta đi. Nàng giận dỗi chìa hai tay ra, “Bắt ta đưa lên quan, chàng với ta cũng xem như ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.

Càng nói càng vô lý.

Bùi Như Hành chậc một tiếng, giữ lấy tay nàng áp lên bức tường phía sau.

Hai người đột ngột áp sát, trong mắt Trần Bảo Hương thoáng giãn nở.

Trương Tri Tự phải kiềm chế hết sức mới không đá cho hắn một cước vào hạ bộ.

Giữa ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện này, thật là không biết xấu hổ.

Đã thế còn ghé sát vào tai Trần Bảo Hương nói thầm, tưởng thế là hay sao?

Trần Bảo Hương quả thật cảm thấy dễ nghe, đôi tai nàng đỏ lên, trong lòng xao xuyến.

Trương Tri Tự: …

Hắn không vui đẩy đối phương một cái.

“Ai da. Trần Bảo Hương thuận thế ôm lấy vai mình.

“Đau lắm sao? Bùi Như Hành lập tức buông tay.

Thực ra cũng không đến nỗi nào, Trương Tri Tự chỉ cau mày một chút, nhanh chóng chịu đựng.

Nhưng Trần Bảo Hương vẫn cố tỏ vẻ đau đớn lắm, đôi mắt rưng rưng: “Không sao, dù sao cũng chẳng có ai thương ta.

Bùi Như Hành bị lời nàng nói làm cho nghẹn lời, chỉ thở dài một hơi rồi đỡ nàng dậy.

“Thế này không ổn đâu. Nàng bĩu môi, “Người ta thấy sẽ tưởng chúng ta sắp thành thân.

“Vậy nàng muốn thành thân với ta?

“Ai mà không muốn chứ. Nàng thoáng hứng khởi, nhưng rồi lại rầu rĩ, “Tiếc là chàng không coi trọng ta.

Có người đi qua, Trần Bảo Hương muốn thoát khỏi tay hắn.

Bùi Như Hành không buông, cứ thế nắm tay nàng mà bước qua đám đông, đối diện với những ánh mắt tò mò, điềm nhiên nói: “Chưa hẳn.

Gì cơ?

Trần Bảo Hương trong lòng như có ai đó đang nhảy múa: Đại Tiên, ngươi nghe thấy hắn nói gì không?

Trương Tri Tự đảo mắt: Ta không điếc.

Hắn có ý đồng ý thành thân với ta, đúng không?

Có lẽ là thế.

Cái gì mà có lẽ, rõ ràng là vậy mà!

Nụ cười nàng không thể kiềm chế mà nở rộng, thì thầm với mình: Còn mấy tháng tốt trong năm nhỉ? Lễ vật nên là gì? Tiền ta tích góp liệu đủ để sắm sửa sính lễ không? Còn con thì đặt tên thế nào đây?

Trương Tri Tự bèn nhéo mạnh một cái vào má nàng.

“Ai da, đau quá. Nàng nhe răng nhăn mặt, “Không phải là mơ.

Người này đôi khi rất tinh khôn, sao cứ gặp Bùi Như Hành là lại ngốc đến bực mình.

Hắn không thèm để ý đến nàng nữa, mặc nàng ríu rít trò chuyện với người khác.

Đại Tiên!

Trần Bảo Hương ghé tai hắn: Ta muốn học cầm kỳ thư họa và lễ nghi quý tộc!

Trương Tri Tự hừ hừ: Tới Tư Giáo Phường, bỏ tiền là học được thôi.

Ở đây có ngươi rồi, ta cần gì phải tốn tiền.

Nàng cười hề hề: Ta chỉ cần học sơ sơ, đủ để ứng phó trong lễ cưới là được.

Người ta chỉ nói hai chữ, mà nàng đã nghĩ tới trọn bộ lễ nghi rồi.

Trương Tri Tự thấy phiền, đành ậm ừ cho qua rồi tiếp tục quan sát xung quanh.

Bùi Như Hành bị Trần Bảo Hương làm rối trí, hoàn toàn quên đi việc muốn truy xét nguồn cơn tin đồn, trong khi người dự thi hội vẫn đang truyền nhau câu chuyện về kẻ phụ tình.

Chuyện kể về gã phụ tình lan từ dân gian tới cửa quý nhân, dần dần như lửa cháy lan ra.

Vài ngày sau, Tạ Lan Đình đến Tầm Viên.

Lúc ấy, Trần Bảo Hương đang quấn lấy Đại Tiên học đàn. Nàng học rất nghiêm túc, nhưng âm thanh đánh ra thật chẳng ra gì.

“Thế nào? Đánh xong còn lắc lư trâm cài đầu đòi khen.

Trương Tri Tự bình thản lấy bông giấy ra khỏi tai: “Cũng tốt, ta không có yêu cầu gì, chỉ mong sau này ra ngoài đừng nói là ta dạy.

Trần Bảo Hương ngạc nhiên: “Thầy cũng có danh tính sao? Là gì thế?

Trương Tri Tự ho một tiếng, lái sang chuyện khác: “Hình như có người đến.

Từ xa, Tạ Lan Đình vừa đi vừa nói chuyện với Cửu Tuyền, dần tiến về phía nàng.

Gặp lại nàng tại Tầm Viên, Tạ Lan Đình đau lòng, vỗ đùi thở dài: “Ta đã biết những lời hắn nói không gần nữ sắc đều là giả. Nhiều năm như vậy cứ để hắn nói xấu ta, sao lại không phát hiện hắn cũng giấu một người đẹp trong nhà.

“Không phải đâu. Trương Tri Tự vội vàng phủ nhận.

Trần Bảo Hương cũng lắc đầu phân bua: “Ngài đừng nói bậy, Phụng Khanh chắc không thích nữ tử, hắn chỉ thích ngài thôi.

Tạ Lan Đình: ???

Hắn kinh hãi ôm lấy ngực: “Cái gì?

Trương Tri Tự thật cạn lời: ngươi nói nhảm gì vậy?

Chẳng phải sao? Bên ngoài đồn đại thế mà, nói Trương Tri Tự không gần nữ sắc, chỉ thân thiết với Tạ Lan Đình.

…Bên ngoài là bên ngoài, người ta còn đồn Tạ Lan Đình chững chạc, có phong thái tể tướng, ngươi nhìn xem hắn có giống không?

Trần Bảo Hương theo lời hắn nhìn sang, ừm, trông như sắp khóc.

Tạ Lan Đình thực sự gần khóc, mười mấy năm làm huynh đệ, lớn lên cùng một mái nhà, nay đột nhiên lại có tình ý với hắn?

Môi hắn run rẩy: “Chuyện này, phụng Khanh nói với ngươi sao?

Trần Bảo Hương cười gượng: “Không phải, là ta tự đoán, các ngươi thường xuyên đi cùng nhau mà, chàng cũng kể với ta không ít chuyện về ngài.

“Làm ta hết hồn. Tạ Lan Đình ngồi xuống bàn trà, than thở không ngừng, “cô nương, ta và hắn chỉ là bằng hữu, xin đừng hiểu lầm.

Nàng thì có gì để hiểu lầm chứ.

Trần Bảo Hương cười gượng, liền lái sang chuyện khác: “Đại nhân vội vã đến đây có chuyện gì?

Nhắc đến chính sự, Tạ Lan Đình mới nghiêm túc hơn: “Gần đây câu chuyện kia lan truyền khắp chốn, đã đến tai Thánh thượng. Thánh nhân lệnh cho ta điều tra.

Trương Tri Tự khoát tay: “Ngươi cứ làm qua loa cho xong là được.

“Lần này e là không được. Tạ Lan Đình cau mày, “Trình Hoài Lập đêm qua đã tự mình vào cung tố cáo, trước mặt Trưởng công chúa và các vị đại thần gây ra một trận náo loạn, khiến Thánh thượng khó xử, bắt buộc ta phải phá án trong bảy ngày.

Cửu Tuyền và Trương Tri Tự đều giật mình, nhanh chóng nghĩ đường lui cho Trần Bảo Hương.

Nhưng Trần Bảo Hương vẫn không chút lo lắng, chống cằm mỉm cười nói: “Thánh thượng đã giao việc phá án cho đại nhân, thì đại nhân cứ phá thôi. Cha mẹ mất con, nào có ai lại không muốn biết hung thủ là ai?