Trương Tri Tự nghe vậy, khựng lại: -Ngươi vừa rồi nghĩ đến hắn sao? “Không phải là rất bình thường sao, ta mến chàng mà. Hắn không nói gì, chỉ ném khăn lạnh lên mặt nàng. Trần Bảo Hương xuýt xoa, kéo khăn xuống, nói: “Nhưng mà tiêu tiền vui thật đấy, tiêu tiền của Lục Thanh Dung càng vui hơn. -Ngươi có thù với Lục Thanh Dung à? Trần Bảo Hương không đáp, chỉ xoay người nói: “Ta biết cô ta từ rất lâu rồi. Chỉ là Lục Thanh Dung hoàn toàn không nhớ đến nàng. “Đại tiên có biết không, năm ta năm tuổi đã biết đánh nhau tranh địa bàn rồi. Tâm trạng nàng vui vẻ, tiếp tục kể, “Đất trong làng đa phần đã có chủ, chỉ còn trên núi còn đất trống, bà Dì ngày đêm khai khẩn để nuôi ta. “Nhưng người ta thấy bà làm xong đất, cứ muốn đến cướp, ta không cam lòng, răng chưa mọc đủ đã xông ra giúp bà đánh nhau rồi. “Hồi đó trong làng có cô bé, trạc tuổi ta, cha cô ta đánh Dì, cô ta liền đánh ta. Cô ta đánh không lại, bị ta đánh khóc thét, cha cô ta lại không lo cướp đất nữa mà phải đưa cô ta đi gặp lang y. -Hành vi của lưu manh chứ gì. “Đúng vậy, nhưng giờ cô ta phát đạt rồi. Trần Bảo Hương cười híp mắt, “Khi người ta phát đạt thì thường muốn giấu giếm quá khứ không hay của mình mà. “Còn đại tiên, năm năm tuổi ngài làm gì? Trương Tri Tự im lặng. Năm hắn năm tuổi, ngoài việc đi học thì vẫn là đi học, xung quanh toàn là con cái nhà giàu cũng sống theo khuôn phép như hắn, chẳng ai dám bắt nạt hắn, thậm chí còn tranh nhau kết thân. Cuộc sống tuy yên bình nhưng cũng nhàm chán, chẳng có gì đáng để kể. -Trần cô nương. Cửu Tuyền bước đến gõ cửa: -Nghe gia nhân nói cô tìm ta? Trương Tri Tự lập tức ra mở cửa, kéo hắn vào hỏi: -Ngân Nguyệt vẫn định liên hôn với nhà họ Trình? Cửu Tuyền có chút bất ngờ: -Chủ nhân còn kể chuyện Ngân Nguyệt cô nương với cô sao? -Phải. Trương Tri Tự cau mày, -Ta tưởng rằng hôn sự này sẽ bị hủy bỏ. -Nếu Trình Hoài Lập chết, thì hôn sự này mới hủy bỏ. Mặt Cửu Tuyền trầm xuống, -Nhưng hắn giờ chưa chết, chỉ là mất một chân, chỉ dụ ban hôn của Thánh thượng không tiện thay đổi. -Nếu tiện, có thể để ta gặp Ngân Nguyệt một lần không? Ngân Nguyệt vốn không phải người thích đóng cửa không ra ngoài, nên gặp nàng cũng dễ, nhưng Cửu Tuyền vẫn có chút thắc mắc: -Cô nương muốn làm gì? -Tính nàng ấy cứng cỏi, ta sợ nàng nghĩ quẩn, đi nói chuyện vài câu cũng tốt. Trần Bảo Hương nghe xong không khỏi giơ ngón cái: Đại tiên thật tài, nghĩ ra cớ này để kết thân, vậy là chúng ta có thể xin được một tấm thiệp dự tiệc xuất giá rồi. Đại tiên không để ý đến nàng, còn Cửu Tuyền gật đầu: -Được, ta sẽ đi sắp xếp ngay. Từng đến nhà họ Trương một lần, lần này Trần Bảo Hương đã tự tin hơn nhiều, bước đi thẳng thắn, thỉnh thoảng còn dừng lại trước mặt hồ soi ngắm cây trâm mới mua của mình. Trương Tri Tự nhìn mà chỉ muốn nhăn mặt. Đồ bằng vàng vừa thô kệch vừa xấu xí, chẳng hiểu nàng có con mắt gì nữa. Không ngờ vừa vào cửa, Trương Ngân Nguyệt đã thốt lên: “Cô nương, chiếc trâm này là mẫu mới ra ở Vạn Bảo Lâu đúng không?” “Phải đó, ta vừa mới mua.” Trần Bảo Hương đưa đầu ra gần hơn để cô ấy xem, “Làm bằng kỹ thuật ép chỉ vàng, khảm toàn là hồng ngọc từ ngoại bang gửi tới, cô xem, hoa văn cũng đẹp đúng không? Trương Ngân Nguyệt hài lòng gật đầu: “Ta còn do dự không biết thực tế có giống trong họa sách hay không, thấy cô mang rồi thì cũng yên tâm hơn. “Họa sách? “Đúng vậy, hôm qua Vạn Bảo Lâu vừa mới gửi đến. Trương Ngân Nguyệt không chút ngần ngại lấy sách ra xem. Trần Bảo Hương trầm trồ: “Toàn hàng mới được liệt kê trên này, đúng là đỡ phải đến tận tiệm. “Mẫu này ta thấy hợp với chiếc trâm của cô. “Đúng rồi, ta đã thấy hàng thật rồi, còn đẹp hơn trong sách, có thể chọn cái này. “Thế còn chuỗi anh lạc này thì sao? “Cái đó nhìn trong tiệm thì thấy đuôi tua mỏng manh, không thú vị, không bằng chuỗi bên kia. Hai người mới gặp mà đã mải mê trò chuyện về họa sách, khiến Trương Tri Tự vốn định mở lời cũng ngớ ra, cuối cùng nửa canh giờ vẫn không chen vào được câu nào. “Mắt nhìn của cô thật tinh tế. Trương Ngân Nguyệt đóng sách lại, vui vẻ hỏi, “Cô nương là tiểu thư nhà nào? Trần Bảo Hương mặt không đổi sắc, bịa ngay: “Nhà ta cũng ở gần cửa Tuyên Vũ. “Cách không xa nhỉ, sao trước đây lại không có duyên gặp mặt. Cô ấy tỏ vẻ tiếc nuối, rồi quay sang nhìn Cửu Tuyền bên cạnh, “Sao ngươi cũng đến đây? Cửu Tuyền cuối cùng cũng có cơ hội giới thiệu: “Chủ nhân bị thương nặng, lại lo lắng cho hôn sự của cô nương nên mới để Trần cô nương qua thăm. “Ồ? Trương Ngân Nguyệt ngạc nhiên, “Vậy Trần cô nương là…? “Bằng hữu. Trương Tri Tự vội đáp, “Bằng hữu quen từ Giang Nam. “Ồ— Trương Ngân Nguyệt nheo mắt, cười đầy ẩn ý, lặp lại, “Bằng hữu~ Bằng hữu~ Đúng là đường huynh muội có khác, giọng điệu châm chọc y hệt nhau. Trương Tri Tự hắng giọng: “Lệnh huynh nhờ ta mang một số lễ vật đến đây, phiền người trong phủ qua kiểm tra một chút. Ngân Nguyệt hiểu ý, vẫy tay cho bọn nha hoàn và mụ quản gia đi ra ngoài xem lễ vật. “Trình Hoài Lập đã bị cụt chân phải. Cửa vừa đóng, Trương Tri Tự liền nói nhỏ, “Hiện giờ tính tình hắn nóng nảy, lại nghi ngờ nặng nề, cô nương gả qua e là chịu không ít tủi hổ. Ngân Nguyệt khẽ sững lại, ánh mắt chợt tối đi: “Ta cũng biết đây không phải là một hôn sự tốt, chỉ cần có chút hy vọng, ta cũng không muốn gả cho hắn. “Phụng Khanh tính để cô tạm lánh về quê, bên ngoài nói là bệnh nặng, kéo dài thêm vài năm nữa. “Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy. Ngân Nguyệt cúi đầu, “Nhưng ta cũng là con gái nhà họ Trương, nhị ca đã vì nhà họ Trương mà mất nửa mạng sống, nếu ta chỉ lo cho mình, trốn đi mà khiến nhà họ Trương rước họa, thì ta còn xứng đáng gì nữa. Trương Tri Tự nghẹn lời. Nghe nãy giờ, Trần Bảo Hương chợt hỏi: Đại tiên, vì sao hoàng thượng lại ban hôn sự này? -Là do Trình Hoài Lập cương quyết cầu xin. -Nguyên phối của Trình Hoài Lập là trưởng nữ của thánh thượng. Lúc ấy, thánh thượng chưa có quyền thế, chỉ trấn thủ nơi biên cương. Nghe nói trưởng nữ này ngang ngược tàn nhẫn, từng hại chết hai đứa cháu của Trình Hoài Lập, cuối cùng đốt lửa tự thiêu trong nhà. -Trình Hoài Lập không hề trách cứ, một mực phò tá thánh thượng lên ngôi. Hoàng thượng cảm thấy áy náy nên chấp thuận lời thỉnh cầu của hắn, ban Ngân Nguyệt cho hắn làm thê thiếp. Nghe xong, ngay cả Trương Tri Tự cũng cảm thấy bất lực. Tưởng rằng Trần Bảo Hương chỉ nghe để cho vui, nhưng bất ngờ thay, nàng lại tức tối đầy phẫn nộ. “Trình Hoài Lập đã bốn mươi tuổi còn mơ tưởng đến tiên nga, đúng là vô cùng độc ác! Ngân Nguyệt bị tiếng hét bất ngờ của nàng làm giật mình. Cô ấy cười bảo: “Ngươi còn tức giận hơn cả ta nữa đấy. “Làm sao mà không tức cho được, một cô nương như hoa như ngọc như ngươi, mới vừa đến tuổi cập kê, mà đã phải gả cho cái lão già như thế. Trần Bảo Hương tức đến mức xoay vòng vòng, “Hắn có thể ép buộc thánh thượng, chúng ta sao lại không thể? Nhà họ Trương chẳng lẽ địa vị thấp hơn hắn? “Không nên. Cửu Tuyền lắc đầu, “Nhà họ Trương đời đời trung thành với hoàng thất, tuyệt đối không dám cậy công kiêu ngạo. “Đấy, chẳng phải vì vậy mà để người ta dễ dàng bắt nạt các ngươi sao? Trần Bảo Hương vỗ đùi nói, “Nếu là ta, nhất định sẽ náo loạn ba ngày ba đêm trước mặt hoàng thượng, làm không được công khai thì tung tin đồn thất thiệt, nói hắn Trình Hoài Lập mưu sát nguyên phối, bám vào nhà quyền quý, bụng dạ độc ác, không dung thứ trong thiên hạ.