Một chức thống lĩnh của doanh tuần tra mà có thể mua nổi cả tòa Vạn Bảo Lâu sao? Trương Tri Tự vô cùng ngạc nhiên. Trần Bảo Hương thì chẳng lấy gì làm lạ, tiếp tục cầm lên một cây trâm khảm đá lựu. “Cái này ta cũng muốn. Lục Thanh Dung tức giận giật lấy. Chưởng quầy cười đến không khép được miệng: “Thưa, hai mươi ba lượng. “Còn cái này nữa. “Thưa, sáu mươi lượng. Liên tiếp bị giành mất mấy món, Trương Tri Tự có chút không vui, nhưng Trần Bảo Hương vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn kéo chưởng quầy sang một bên thì thầm mấy câu. “Lén lút nói gì thế? Lục Thanh Dung mắt đỏ bừng, tức tối nói, “Ta nói cho ngươi biết, nhà ta có người làm quan, chưởng quầy thông minh thì biết ai mới là thần tài! “Ôi trời, vị khách quý này. Chưởng quầy lập tức chạy đến bên cạnh nàng, dâng trà cười nịnh nọt, “Tiểu nhân đây đương nhiên là thông minh mà. “Đừng nghe cô ta nói vớ vẩn. Trần Bảo Hương cầm ngân phiếu quạt mát, cười khẩy, “Nhà cô ấy nghèo kiết xác. “Ngươi nghĩ ngươi có ngàn lượng là ghê gớm lắm à? Lục Thanh Dung nghiến răng, “Hôm nay ta đảm bảo ngươi sẽ không mua nổi món nào! Chưởng quầy, gói hết đống trâm vòng này cho ta! Trương Tri Tự nhìn thấy, nhận ra Lục Thanh Dung là người dễ bị chọc giận và làm việc theo cảm tính; thủ đoạn đơn giản như vậy của Trần Bảo Hương mà cô ta cũng trúng. Đồ mua càng lúc càng nhiều, có món chưa chắc là thứ cô ta thực sự muốn, nhưng giá cả thì rất đắt đỏ. Trần Bảo Hương cười nhắc nhở: “Đã gần một ngàn bốn trăm lượng rồi đấy, ngươi có nhiều tiền như vậy không? Lục Thanh Dung cười lạnh: “Chỉ có ngươi chưa thấy qua cảnh đời mới nghĩ chừng đó là nhiều. “Thế vẫn chưa đủ sao? Nàng cảm thán đầy khoa trương, kéo váy bước lên lầu trên. Tầng ba trưng bày các món trang trí vàng ngọc. Lục Thanh Dung bám vào lan can bước lên, có chút do dự: “Ngươi mua mấy thứ này làm gì? “Nhà mới mua còn trống trải, phải có bảo vật để trấn giữ chứ. Trần Bảo Hương sờ cằm, “Ngươi thấy tượng Phật vàng này thế nào? Chưởng quầy lập tức nói: “Hai vị cô nương cẩn trọng, đây là tượng Phật may mắn đúc bằng vàng nguyên chất, nặng mười cân, giá hai ngàn không trăm sáu mươi lượng. Lục Thanh Dung lạnh cả sống lưng, còn Trần Bảo Hương thì rút ra ba tờ ngân phiếu, tự đắc nói: “Món này chắc ngươi không giành nổi đâu. “Ngươi… Cô ta ngỡ ngàng nhìn túi tiền của nàng, “Rốt cuộc ngươi lấy đâu ra ngần ấy tiền? Nếu không nói rõ nguồn gốc, ta sẽ báo quan bắt kẻ trộm. Không chơi lại thì dọa dùng quyền lực? Trần Bảo Hương hừ một tiếng: “Có gì không rõ ràng đâu, tất cả đều là tiền của Trương Tri Tự, sổ sách trong nhà hắn còn ghi lại rõ ràng, cứ việc gọi quan sai đến kiểm tra. Bên ngoài nàng tỏ vẻ đầy khí thế, nhưng trong lòng cũng không khỏi hồi hộp. -Nói vậy chắc không sao nhỉ? Dù sao cũng là từ sổ sách nhà hắn mà ra. Trương Tri Tự thấy buồn cười: Đúng vậy, không sao cả. Trần Bảo Hương liền ưỡn thẳng lưng hơn. Lục Thanh Dung tức tối, nhìn xung quanh thấy nhiều người đứng xem, cũng có chút mất mặt, bèn nghiến răng nói: “Nếu ngươi thân với công tử nhà họ Trương như vậy, thì tiệc xuất giá của cô nương phòng bốn nhà Trương vào tháng tới, ngươi không có lý do gì không đến chứ? Tiệc xuất giá? Trương Tri Tự chợt khựng lại: “Tướng quân Trình bị thương nặng, nhà họ Trương sao còn làm tiệc xuất giá? “Hỏi ta làm gì, chẳng phải ngươi thân thiết với nhà họ Trương lắm sao. Cô ta đảo mắt rồi quay người bỏ đi. Trương Tri Tự cau mày trầm tư, còn Trần Bảo Hương thì rất vui vẻ, dõi mắt nhìn Lục Thanh Dung ôm đầy túi lớn túi nhỏ rời khỏi Vạn Bảo Lâu, rồi quay sang chưởng quầy cười đắc ý: “Ta lợi hại chứ? Chưởng quầy vui vẻ tính toán, cười đến nỗi lông mày cũng không thấy đâu: “Cô nương thật là tài giỏi, mấy món độc nhất kia, ta sẽ trích một phần lợi nhuận cho cô nương. Nói là hàng độc, thực ra đều là những món vừa đắt vừa không đáng tiền, bình thường chỉ để trưng chứ ít khi có người mua. Nhìn vào số tiền trên bàn tính, Trần Bảo Hương hớn hở vỗ tay: “Hôm nay tất cả chi phí của chúng ta đều do tiểu thư Lục thanh toán. Nói xong, nàng hớn hở chạy xuống tầng hai chọn y phục, giống như không phải bỏ tiền ra. Trương Tri Tự bừng tỉnh, nhìn kỹ những món đồ nàng chọn, cau mày: Không cần mấy món này. -Tại sao? Trần Bảo Hương vui vẻ sờ vào chất vải: Đây là chiếc váy thêu vàng tuyệt đẹp, trên còn đính ngọc lục bảo kìa. -Xấu. ???? Trần Bảo Hương không phục: Làm sao có thể gọi là xấu được? Chỉ cần nhìn một cái, người khác sẽ biết ta có tiền. -Chính vì vậy mới xấu. Trương Tri Tự không hài lòng, chỉ vào mấy bộ đồ: Chọn chiếc áo cúp ngực vải gấm tuyết, phối với áo khoác ngắn hoa văn chìm, rồi lấy chiếc váy gấm hoa treo trên kia. Trần Bảo Hương nghe lời lấy xuống, vẫn tiếc rẻ liếc nhìn chiếc váy thêu vàng xanh đỏ rực rỡ: Có nên cân nhắc lại không? -Đi thay ngay. Nàng chạy vào phòng thay đồ. Bộ đồ cũ dơ bẩn bị ném đi, tay nàng được nhúng vào nước ấm mà tiểu nhị mang đến, nàng cẩn thận rửa sạch sẽ. Mặc đồ mới vào rồi soi gương, nàng ngạc nhiên nói: “Hoa văn đẹp thật, nhưng sao lại có cảm giác kỳ lạ nhỉ? Trương Tri Tự bị chèn ép đến khó thở, nghiến răng: -Đổi áo ngực lớn hơn. “Ra là vậy. Nàng tháo dây, chỉnh sửa lại. Trương Tri Tự: …… Hắn nhắm mắt, giọng run rẩy: -Ngươi có thể… đừng động vào chỗ đó mãi được không? “Đây là thân thể của ta, sao lại không được động chứ. Trần Bảo Hương thản nhiên vừa nói vừa soi gương, “Thần tiên thì có phân biệt nam nữ đâu, chẳng có gì phải ngại. Thần tiên có thể không phân biệt, nhưng hắn thì có. Mặt Trương Tri Tự đỏ bừng, vội vàng nhận lấy áo ngực mới từ tiểu nhị, cuống quýt giúp nàng cột lại. “Ăn mặc thế này không lạnh sao? Trần Bảo Hương chạm vào xương quai xanh lộ ra ngoài, “Bên ngoài còn chưa sang xuân mà. “Người giàu ra ngoài có lò sưởi, mang theo túi ấm bên mình, chẳng mấy khi mặc kín đáo. Hắn đáp, “Ngươi muốn giả vờ thì phải giống chứ. “Ra là vậy. Trần Bảo Hương lại thay thêm hai bộ nữa, càng lúc càng thấy đồ của Đại Tiên chọn quả thực rất hợp ý. Chỉ là cơ thể nàng càng lúc càng thấy nóng, bụng dưới có chút cảm giác kỳ lạ. Nàng cầm cốc trà uống, vẫn không thấy giải khát, lại ôm bộ đồ bên cạnh mà cọ, vẫn không đúng. -Thôi đủ rồi. Trương Tri Tự kiểm soát cơ thể nàng, nghiến răng nói, -Về trước đã. Mới về sao? Trần Bảo Hương than thở: Ta còn muốn xem thêm mấy cây trâm cơ mà. -Ngươi không xem nổi trâm đâu. “Đúng là có chút lạ thật. Nàng thì thầm, tay lần xuống dưới. Trương Tri Tự nhanh tay giữ lại. Hơi thở nàng nóng bỏng, nhịp tim đập dồn dập, hắn nhắm mắt, kéo lại áo khoác rồi vội vã rời khỏi. Cả hai đều khó chịu, hắn bước đi nhanh chóng, còn Trần Bảo Hương tranh thủ lấy thêm vài món trang sức. Lúc tính toán, chưởng quầy còn phải trả lại nàng hai lượng bạc. Trần Bảo Hương vui mừng, Trương Tri Tự chỉ phẩy tay: -Không cần thối lại. Ra ngoài thuê xe, hắn nhanh chóng đưa nàng về Tầm Viên. Cửa vừa đóng lại, hắn lập tức vắt khăn lạnh, lau từ cổ đến lưng nàng ba bốn lần, cơ thể mới dần dần dịu lại. Trần Bảo Hương yếu ớt nằm bẹp trên giường: Ta trúng độc à? Trương Tri Tự quay mặt đi: -Xem như vậy. “Độc kỳ lạ thật. Nàng cười, “Trong đầu toàn hiện ra mấy hình ảnh của Bùi công tử.