Vết thương vốn đã âm ỉ đau, nay bị quất thêm roi lại toác máu.

Sợi dây trong đầu Trương Tri Tự lập tức đứt phựt.

Hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm vào tên quản sự cầm roi dưới kia: “Ngươi làm gì đấy?

“Làm gì cái gì? Không muốn làm thì cút! Tên quản sự ngông nghênh giơ tay, định quất thêm một roi nữa.

Trương Tri Tự nhảy khỏi khung dệt, túm lấy cổ áo tên quản sự và đấm thẳng vào mặt gã.

Một tiếng bốp vang lên, tên quản sự ngã nhào, khiến đám thợ dệt xung quanh la hét thất thanh.

Trần Bảo Hương kinh hãi ôm lấy tay mình: “Đại tiên, đừng mà!

Tên quản sự cũng gào lên: “Con tiện nhân này, dám ra tay với ta, ta phải lột da ngươi ——

Hắn bước tới, vừa đấm vừa nhấn mạnh từng chữ: “Lột, da, ta, sao?

“Khấu trừ công tiền, hành hạ người vô cớ, ta phải lấy nửa cái mạng của ngươi trước!

“Ngươi… ngươi… Ta sai rồi, ta sai rồi, đừng đánh nữa… Tên quản sự bị đánh tới mức ôm đầu co rúm, khóc lóc không ngừng, “Tiền cho ngươi, cho ngươi, ta sẽ đưa ngay đây!

Trần Bảo Hương há hốc miệng nhìn. Nàng thấy tên quản sự vốn thường ngày uy quyền, áp bức thợ dệt giờ đang bò lăn lóc, mặt mũi bầm dập, rồi vội vàng nhét vào tay nàng một trăm văn.

Chẳng phải vẫn còn bớt xén hay sao.

Trương Tri Tự tức giận hơn, tay vẫn ôm lấy vai phải bị thương của Trần Bảo Hương, lớn tiếng hô với mọi người xung quanh: “Đưa hắn lên quan phủ, ta muốn tố cáo hắn!”

Những người xung quanh chỉ ngơ ngác nhìn nhau.

“Đứng đó làm gì? Trương Tri Tự thắc mắc, “Tên ác nhân này không để quan phủ trừng trị, chẳng lẽ để hắn ở lại đánh đập các ngươi?

– Đại tiên.

Lần này đến lượt Trần Bảo Hương dở khóc dở cười: “Chạy thôi!

– Cái gì?

– Đây vốn là xưởng lậu đấy, sao có thể đưa giám sát đi quan phủ? Chờ hắn gọi người đến thì người bị đánh thành bã là bọn ta đấy, chạy mau!

Trương Tri Tự vẫn chưa hiểu chuyện gì, thân thể đã bị Trần Bảo Hương điều khiển, kéo hắn chạy bạt mạng ra ngoài.

“Đứng lại! Mấy tên đàn ông cầm gậy gộc đuổi theo.

Trần Bảo Hương vừa chạy vừa kêu cứu, nhưng con phố này hoang vắng, không có quan sai tuần tra, cũng chẳng ai dám ra giúp, mọi người chỉ trố mắt nhìn một nhóm đại hán đuổi đánh một cô gái nhỏ.

“Bên kia kìa! Trương Tri Tự chỉ huy, “Chạy ra đường lớn!

Trần Bảo Hương cũng biết ra ngoài đó mới có cơ hội cứu mạng, nhưng sức chạy sao bằng đám người kia, mới được vài bước đã bị đá ngã xuống đất.

Trương Tri Tự đứng dậy chống trả.

Nếu là thân thể trước đây của hắn, còn có thể đấu tay đôi với bọn họ, nhưng hiện tại hắn đang ở trong cơ thể của Trần Bảo Hương, vai lại bị thương, chẳng thể nào phát huy hết sức lực, động tác cũng chậm chạp, mới đấm được vài cái đã bị bọn chúng lấy gậy quật mạnh vào lưng.

Một tiếng “phịch vang lên.

Lực mạnh như muốn lấy mạng người ta.

Trương Tri Tự khẽ rên, quỳ một gối xuống đất.

“Đại tiên, ta không muốn chết. Trần Bảo Hương yếu ớt chống xuống đất, giọng khẽ run rẩy, “Ta không thể chết ở nơi này.

Hắn nghe thấy, cố gượng dựa vào tường, đè nén vị tanh ngọt nơi cuống họng, cắn răng giằng lấy mấy cây tre và đồ đạc lộn xộn trên tường.

Đống đồ bẩn thỉu, xiêu vẹo che chắn được phần nào những kẻ đuổi theo, Trương Tri Tự thừa cơ thoát ra khỏi con hẻm, đi loạng choạng vài bước và ngã gục ngay mép đường lớn.

Đám người kia còn định lao ra lôi kéo.

Trần Bảo Hương gom hết sức bình sinh, hét lớn: “Cứu với! Có kẻ giết người!

Đám đông trên đường chính lập tức tụ lại, đám người kia nấp lại nơi ngõ hẻm, không dám xông ra.

Trần Bảo Hương nằm bẹp trên mặt đất thở dốc, miệng đầy vị tanh.

Cảm nhận cơn đau dữ dội trên thân thể nàng, Trương Tri Tự không thể tin nổi.

Ngay dưới chân thiên tử, trong phạm vi pháp luật, mà vẫn có thể xảy ra sự việc như thế này sao?

Đáng sợ hơn nữa, đám người xung quanh chẳng ai thấy ngạc nhiên, nhìn bọn cướp đi khuất rồi cũng lũ lượt tản ra, bỏ mặc nàng toàn thân bê bết máu nằm lại trên đất.

“Tại sao không báo quan giúp? Hắn khó hiểu, “Theo luật, những kẻ này đáng phải ngồi tù cả đám.

Trần Bảo Hương lau vết máu, cười nhạt: “Đại tiên, ngài có biết quy trình báo quan ra sao không?

“Chuyện đó có gì mà không biết, chỉ cần sai người đến nha môn báo một tiếng là quan sai sẽ lập tức cử người đến.

“Không phải. Nàng lắc đầu, “Đó là quy trình báo quan của nhà giàu, còn đối với dân đen như chúng ta, phải tìm người viết đơn kiện, tốn khoảng chín trăm văn, rồi còn phải dâng trà lên quan, mất thêm hai nghìn văn nữa, chờ lịch xét xử, nhanh nhất cũng phải nửa tháng. Còn muốn có công lý thì phải hối lộ số bạc tương đương với đối thủ.

Trương Tri Tự sững sờ tại chỗ.

Hắn vẫn nghĩ nha môn của Đại Thịnh xử lý công vụ rất nhanh, còn thắc mắc tại sao có người dân lại kêu oan vô vọng, hóa ra ngoài tầm mắt hắn, còn có một quy tắc khác như vậy.

Trên người Trần Bảo Hương chỉ còn đúng một trăm văn, chẳng đủ để báo quan.

Vai đau nhức như muốn nứt toác, lưng phồng lên một cục, chèn ép lên nền đá càng thêm đau đớn. Trương Tri Tự lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ hãi và hối hận, sợ nàng sẽ bỏ mạng tại đây.

Trần Bảo Hương nghỉ một lát, rồi tự mình ngồi dậy.

“Xong rồi. Nàng sờ lên lưng mình, “Trông như lưng lạc đà đơn bướu mất rồi.

Cảm giác thương xót vừa dâng lên trong lòng hắn bỗng chốc bị câu nói của nàng làm tan biến.

Trương Tri Tự đỡ trán: “ngươi vẫn còn tâm trạng tự cười được.

“Không tự vui thì sao sống nổi đây. Nàng đếm số tiền còn lại trong tay, vừa nhăn nhó vừa đứng lên, “Cũng tạm, đủ mua vài bữa cơm, gắng tới đầu tháng Ba, khi các yến hội mùa xuân ở Kinh thành bắt đầu, đến lúc đó sẽ có chỗ để ăn chực.

Trước đây, Trương Tri Tự hẳn sẽ nói nàng là loại lừa ăn lừa uống, chẳng có chút đạo đức nào.

Nhưng giờ đây, hắn chỉ trách các gia tộc lớn tại sao phải chờ đến tháng Ba mới tổ chức yến hội.

“Số tiền này có đủ để ngươi đi khám không?

“Thuốc ở các tiệm đắt lắm, mua vài thang thuốc thôi cũng mất cả nghìn văn. Nàng khập khiễng bước đi, “Vết thương này không sao đâu, chẳng cần khám.

Bên đường có một gánh bán bánh bao, nàng dừng lại, đếm mười đồng và mua hai cái.

Vừa cắn một miếng, Trương Tri Tự đã bị mùi thơm làm cho ngây ngất.

Nhân thịt, lại có nước sốt thơm lừng, lớp vỏ trắng mềm dày dặn, ăn một miếng mà thấy no nê thỏa mãn.

Cửu Tuyền từng lừa hắn rằng bánh bao thịt rẻ tiền khó nuốt, vậy mà đây đúng là một trong những món ngon hiếm có.

Trần Bảo Hương vừa chuẩn bị ăn miếng thứ hai thì bị một người va phải.

Cái bánh bao tuột khỏi tay, rơi xuống đất và bị giẫm nát.

Trương Tri Tự và Trần Bảo Hương cùng lúc phẫn nộ, quay lại trừng mắt nhìn người đi ngang qua: “Ngươi đi đứng không nhìn đường à?

Tên kia có gương mặt bặm trợn, liếc nhìn nàng một cái rồi còn lớn tiếng hơn: “Đụng ngươi thì sao nào!

Nói xong còn cố tình giẫm thêm lên bánh bao dưới đất, từ chỗ chỉ dính bẩn thành nát bấy.

Trần Bảo Hương giận đến muốn khóc, nhưng sau bài học lúc nãy, nàng không dám liều lĩnh đánh nhau với một thân thể đầy thương tích, chỉ có thể ấm ức ngồi thụp xuống nhìn chiếc bánh bao.

Trương Tri Tự chưa từng trải qua chuyện này, đầu óc như muốn nổ tung, không thể nhẫn nhịn thêm, hắn kéo lấy cơ thể của Trần Bảo Hương và đi.

“Ê, đi đâu thế? Trần Bảo Hương quyến luyến ngoái đầu lại.

Trương Tri Tự kéo nàng nhìn thẳng về phía trước, nghiến răng: “Đưa ngươi đi một bước lên trời.

Chuyện gì mà từ từ, chuyện gì mà đi đúng đường, người không có tiền ở Kinh thành ngay cả chút tự trọng cơ bản cũng chẳng còn, trong lúc này còn bảo người ta giữ phép tắc, đúng là đứng nói thì dễ!

Đại tiên tuy không thể biến ra bạc, nhưng bản thân đại tiên đã có cả khối bạc rồi.