Trần Bảo Hương chẳng hiểu gì cả, chỉ chăm chăm nhìn vào khay bạc mà nước dãi suýt chảy ra.

Tin vui là, tướng quân Trình hào phóng, tặng năm trăm lượng bạc,

Nhưng tin xấu là, chỗ đó chỉ đưa cho thần y Tôn thôi.

Nàng suýt khóc: Dù gì cũng là ta châm cứu, có cho ta một chút xíu thôi cũng được mà!

Trương Tri Tự khẽ cười: Quy củ sư môn là tiền đồ đệ kiếm được đều thuộc về sư phụ, họ đâu có sai.

Nhưng mà...

Trần Bảo Hương lục lọi chiếc túi rỗng của mình: Ta chẳng còn đồng nào, lại còn bị đuổi ra ngoài, thật là đáng thương quá đi mà.

Đang lẩm bẩm, thần y Tôn bỗng hạ giọng nói.

“Tiểu cô nương, ngươi và ta xem như cũng có duyên. Ông nhìn về phía Trình An đã đi xa, rồi thì thầm với Trần Bảo Hương: “Dù ta không rõ ngươi quen biết đồ đệ ta thế nào, nhưng hắn đã nhắn lại thế, về sau có chuyện gì thì cứ tìm ta.

Vừa nói, ông vừa nhét vào tay nàng một tấm thẻ gỗ cây du.

Trần Bảo Hương nghe mà mù mờ: Đại tiên, ai quen đồ đệ của ông ấy? Đồ đệ nào cơ?

Trương Tri Tự ho khan: Có thêm người quen thì thêm đường đi, việc gì phải bận tâm.

Cũng đúng.

Trần Bảo Hương cất kỹ tấm thẻ, chắp tay tạm biệt Tôn Tư Hoài.

Nhưng lòng nàng vẫn ngậm ngùi: “Ông ấy sao không cho ta một thỏi bạc làm tín vật nhỉ?

“Lời thừa, bạc ai mà chẳng có, làm sao coi là tín vật được.

Nghe xem, đây là lời con người nói sao.

Trần Bảo Hương muốn lấy chiếc túi rỗng của mình tát vào mặt đại tiên một cái, chẳng lẽ nàng không phải là người sao, sao mà một đồng cũng không có!

“Đừng thế. Trương Tri Tự an ủi nàng, “Trên đời có cả ngàn cách kiếm tiền, không cần trộm cắp lừa đảo, ta cũng có thể giúp ngươi phát tài.

Nghe thấy thế, Trần Bảo Hương hứng khởi hẳn lên: “Ngài có thể hô biến ra bạc sao?

“Không.

“Thế thì nói làm gì. Nàng chán nản cúi đầu, “Rời khỏi nhà họ Bùi sẽ không gặp được Bùi lang thường xuyên nữa, giờ lại còn không một xu dính túi, coi như đường cùng rồi.

“Không phải ngươi từng nói là ở Kinh thành có làm một công việc sao? Trương Tri Tự nhớ lại, “Mỗi tháng có sáu trăm văn tiền công.

“Đúng là vậy. Nàng có chút ngần ngại, “Nhưng ngài là đại tiên thích sung sướng, nếu ta đi làm, sợ ngài chịu không nổi.

“Là việc nặng nhọc sao?

“Không hẳn.

“Thế thì có gì đáng lo. Trương Tri Tự đáp, “Chỉ cần không động vào vết thương trên vai ngươi, việc gì ta cũng chịu được.

Người đời vẫn thường bảo rằng các công tử quyền quý không hiểu cuộc sống của dân thường, để chứng minh điều ngược lại, hồi bảy tuổi, Trương Tri Tự đã từng theo sư phụ ra ngoài dân gian sống vài tháng.

Người dân thường dậy sớm làm khi mặt trời lên và nghỉ ngơi lúc trời tối, có thể sum vầy trong căn nhà nhỏ mà không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề gì. Hắn cảm thấy cuộc sống ấy thật tự tại và dễ chịu.

Nhưng khoan đã?

Nhìn thấy trước mặt ngày càng là khu xóm bẩn thỉu, nhếch nhác, Trương Tri Tự nhíu mày hỏi: “Ngươi định đi đâu vậy?

“Trở về chỗ làm của ta chứ còn gì nữa. Trần Bảo Hương vừa đi vừa nói, “Ngài nghĩ ta ở Kinh thành có chỗ nào khác để tá túc sao? Nhà cửa ở đây đắt quá, một cái ta cũng chẳng mua nổi.

“Đắt không mua nổi, vậy ở những khu nghèo bên ngoài thành thì sao, cũng không mua nổi?

“Thôi nào, Đại tiên. Trong đầu nàng hiện lên mấy chục cái bàn tính, tính toán rào rào cho hắn nghe, “Lương mỗi tháng chỉ có sáu trăm văn, chỗ ở không mất tiền nhưng chi phí ăn uống mỗi tháng ít nhất cũng mất ba trăm.

“Lấy một căn nhỏ nhất ở Hòa Nhạc phường làm ví dụ, giá đã là một triệu văn tiền rồi. Theo như số tiền ta để dành được ba trăm mỗi tháng, phải tích góp hai trăm bảy mươi năm mới mua nổi căn nhà đó.

Trương Tri Tự nghe mà sững sờ.

Từ trước tới nay hắn chỉ cần vừa ý là vung tiền mua ngay, chưa từng nghĩ một người bình thường muốn mua một căn nhà lại khó đến như vậy.

Phải rồi, trước đây dù có đi sống đời dân dã thì hắn cũng sống trong nhà của sư phụ, chẳng cần bận tâm vấn đề nhà cửa.

Trần Bảo Hương bắt đầu tháo trâm cài đầu, đồ trang sức ra. Đi ngang qua một con hẻm vắng, nàng nhanh nhẹn chui vào, lôi từ trong đó ra một bọc đồ giấu sẵn và thay bộ trang phục lộng lẫy sang áo vải thô.

“Ngươi cất đồ ở đây? Hắn không hiểu, “Sao không bị người ta lấy mất?

“Để đây còn có cơ hội không bị ai phát hiện, chứ mang về chỗ ngủ tập thể thì chắc chắn sẽ mất. Trần Bảo Hương vừa búi lại tóc, vừa buộc bằng dây vải, “Ngài theo ta rồi sẽ hiểu.

Trương Tri Tự đoán rằng đó không phải là nơi dễ chịu gì, nhưng bước vào rồi, hắn vẫn kinh ngạc không nói nên lời.

Một căn nhà đất tối tăm, giường ngủ tập thể dài hàng chục trượng, lát đầy những chiếc chăn rách nát, lác đác trên đó là khoảng hai chục người ngồi rải rác. Không khí ngập trong mùi ẩm mốc và mục nát, mặt đất đọng đầy nước bẩn đen ngòm.

Có người còn cúi xuống rửa chân ngay trong vũng nước ấy.

Trương Tri Tự quay mặt đi, không nhịn nổi cảm giác buồn nôn.

“Ồ, đây chẳng phải mỹ nhân lớn sao? Có người đi tới đụng vai nàng, “Sao đây? Nghỉ mấy ngày về lại mang thai à?

“Có thai thì tốt chứ, khi ấy chẳng phải được làm phượng hoàng sao!

“Vậy chuyển tiền công của cô cho ta đi, để ta làm việc thay.

Trần Bảo Hương ôm ngực, nhướn mày mắng lớn: “Chỉ với cái sức yếu ớt của ngươi mà đòi giành việc của ta? Kéo nổi dây suốt thì hẵng nói!

Giọng điệu vừa lớn vừa cục mịch của nàng hoàn toàn khác với vẻ ngọt ngào khi nãy, khiến căn phòng lập tức im phăng phắc.

Trương Tri Tự sững sờ nhìn, thấy nàng sải bước vào phòng, xô vai một tên gây sự sang một bên rồi nói với tên quản sự đang ngồi ăn hạt dưa bên trong: “Ta có thể làm việc ngay, hôm nay không tính là nghỉ.

Tên quản sự liếc nàng từ đầu tới chân, giọng hằn học đáp: “Tuỳ ngươi, dù sao tháng này ta cũng chẳng có tiền công cho ngươi đâu.

“Tại sao?

“Hôm trước ngươi bảo chỉ nghỉ ba ngày, giờ ngươi đã nghỉ bao nhiêu rồi hả? Tên quản sự khinh khỉnh nhổ nước bọt vào nàng, “Còn dám hỏi tại sao.

“Nhưng tháng này ta đã làm đủ hai mươi ngày rồi mà.

“Cùng lắm là một trăm văn, muốn lấy hay không thì tuỳ, không muốn làm nữa thì khối kẻ sẵn sàng thay ngươi.

Trương Tri Tự nghe mà tức giận, định cãi lý.

Trần Bảo Hương vội giữ hắn lại, gượng cười đáp: “Được thôi.

“Hai mươi ngày phải là bốn trăm văn chứ nhỉ.”

Hắn bực bội nhắc nhở.

Trần Bảo Hương quay đầu bước vào xưởng, bất lực nói: “Đại tiên, đâu phải chuyện gì cũng có thể nói lý lẽ.”

Bốn trăm văn là đúng, nhưng nếu người ta không trả thì mình cũng đành chịu.

Trương Tri Tự càng giận dữ: “Việc này nhất thiết phải làm hay sao, lương thấp lại còn bị khinh thường, chẳng có gì đáng cả.”

“Nhưng ta có biết làm gì khác đâu.”

Nàng ngồi lên khung dệt hoa cao, lần lượt kéo dây suốt để dệt hoa văn theo mẫu, phối hợp với người thợ ngồi phía dưới để từ từ dệt từng tấc lụa.

“Không phải người Kinh thành, không biết chữ, không có vốn liếng, đây đã là công việc tốt nhất ta có thể kiếm được rồi.”

Vai phải nàng bắt đầu nhói đau theo từng động tác.

Trương Tri Tự cắn răng chịu đựng, dù sao Trần Bảo Hương cũng chịu được, là đàn ông hắn sao có thể yếu hơn.

Trước kia hắn từng mua rất nhiều loại vải hoa thượng hạng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến quá trình dệt hoa. Trần Bảo Hương làm việc nhanh nhẹn, nhưng người thợ phía dưới có vẻ là người mới, không kiểm soát tốt các đường suốt khiến nàng phải làm chậm lại.

Trương Tri Tự tự trấn an, không sao cả, vết thương vốn vẫn còn đau, làm chậm một chút cũng tốt.

Nhưng ngay sau đó, một chiếc roi vụt mạnh vào vai hắn, đánh bật vết thương: “Đừng có lười biếng, làm nhanh lên!