Trương Đình An trước khi rời khỏi Thượng Kinh, cầm thanh đao từng chinh chiến sa trường, từ từ cắt từng lá thư cũ đã ố vàng thành hai nửa.

“Dự Hoài. Một giọng nói pha chút trêu chọc vang lên từ những ký ức xa xăm.

hắn khẽ giật mình, nhìn sang thì thấy Lý Bình Thành khi đó chưa búi tóc, đang cúi người xuống mỉm cười nhìn hắn: “Sao lại trốn ở đây nữa, không muốn gặp ta sao?

Khi ấy, hắn học hành rất kém cỏi, giữa đám bạn đồng học, hắn trở nên lạc lõng. Ngay cả Thái phó cũng chê rằng hắn làm nhục thanh danh nhà họ Trương.

Nhưng Lý Bình Thành không bận tâm, nàng luôn tìm ra hắn ở những góc khuất, rồi chìa bàn tay sạch sẽ của mình: “Dẫn ta đi câu cá được không?