Bình thường, Trương Tri Tự vốn không có khẩu vị tốt, nay bị thương nặng lẽ ra càng khó ăn uống, nhưng có lẽ đồ ăn do Trương Nguyên Sơ nấu thực sự ngon, hắn lại ăn hết cả bát cơm, xong bữa còn xuống giường cùng ông đi dạo trong vườn. “Con muốn có một chiếc xích đu. Phụng Khanh chỉ vào cây đại thụ trong sân, “Treo lên cành này. Xích đu gì chứ, toàn là đồ chơi trẻ con. Trương Nguyên Sơ nghĩ thầm, nhưng mặt vẫn giữ vẻ hiền hòa, thậm chí còn ra lệnh cho thuộc hạ tìm gỗ và dây thừng, tự tay buộc một chiếc xích đu lên cây. Xích đu không chỉ phải chắc chắn mà còn phải đẹp mắt, Trương Nguyên Sơ quả thực đã tốn không ít công sức, chỉ riêng việc mài nhẵn chỗ ngồi cũng mất cả giờ đồng hồ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương