Trần Bảo Hương thần sắc có chút phức tạp, đứng lặng một hồi lâu không nhúc nhích.

Vương Thanh Phàm khoanh tay đứng bên cạnh đợi một lúc, rồi khẽ cười nói: “Vừa nãy phu nhân của ta đi dạo phố, nhìn thấy vật này hợp nhãn nên mua về. Đại nhân cũng thích sao?”

“Ta không dám thích.” Nàng cười khan, quay đầu lại, “Xem ra hôm nay thiên đăng của Hương Xa Lầu đã bị phu nhân nhà ngài chiếm được rồi.”

Sẽ viết gì đây? Quảng bá cửa hiệu và tửu trang dưới danh nghĩa, hay cầu mong mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an để lấy tiếng tốt?

Vương Thanh Phàm không mấy bận tâm, cười nhẹ: “Những việc phô trương như vậy, trong nhà sẽ không cho phép làm đâu, phu nhân ta chắc sẽ để trống.”