Sau khi cùng Bích Không dùng một bữa cơm ngon lành, lại nhận được thư bổ nhiệm từ Lại Bộ, Trần Bảo Hương bỗng thấy trời sáng rỡ, ngay cả không khí xung quanh cũng thơm tho hơn hẳn.

Những đồng liêu trước kia luôn cau có, nay khi thấy nàng khoác lên mình bộ giáp của Thống lĩnh Cấm quân, cuối cùng cũng học được cách nở nụ cười nhã nhặn.

Các lão thần từng ngăn cản nàng đưa quan tài của bà lão Diệp về Thượng Kinh cũng đã chọn cách im lặng.

Ngay cả mấy vị thúc bá nhà họ Trương, khi gặp nàng cũng chủ động chào hỏi.

Trần Bảo Hương không nhịn được mà cảm thán: “Con người, vẫn phải hướng lên cao mà đi.”