Lý Bỉnh Thành dường như có chút mệt mỏi, khẽ nghiêng người tựa vào long ỷ nhắm mắt dưỡng thần, cả đại điện yên tĩnh đến mức cung nhân không dám thở mạnh.

Bỗng nhiên, Trần Bảo Hương bước lên phía trước, “kịch” một tiếng quỳ xuống.

“Thần tham kiến bệ hạ!”

Cung nhân bên cạnh giật mình run rẩy, liên tục ra hiệu cho nàng đừng làm vậy, nhưng đã không kịp.

Người trên long ỷ từ từ mở mắt, trong đôi mắt vẫn còn vương chút tơ máu.