Từ nhỏ, Tần Huyền Nguyệt đã đọc rất nhiều sách, trừ những người tài năng trẻ như Trương Tri Tự, nàng hiếm khi thật sự kính phục ai. Nhưng nàng thật sự kính phục Trần Bảo Hương. Người vì thiên hạ mà tính kế, tất phải xuất phát từ đại cục, coi mọi người như một thể thống nhất, sau đó mới tìm đường ra cho họ. Nhưng trong mắt Trần Bảo Hương, những người này không chỉ là hai chữ “học tử” mơ hồ. Họ đều là những con người sống động và độc lập, mỗi người có gia đình, hoàn cảnh và khó khăn riêng. Nàng tuyệt đối không lấy tiền đồ của họ để làm đường cho cải cách. Nàng muốn tự mình mở đường, để họ bước đi vững chắc. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương