Tuyết rơi lác đác, tiếng bước chân trên lớp tuyết dày phát ra những âm thanh giòn tan trên con đường cung điện. Trần Bảo Hương đi một hồi, cảm thấy tuyết trên đầu đột nhiên ngừng rơi. Nàng ngẩng đầu lên. Trương Tri Tự đang giương một chiếc ô lớn, che chở cho nàng. Hắn cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt từ đôi mắt bình tĩnh chuyển đến chóp mũi đỏ ửng của nàng, ánh nhìn thoáng dừng lại: “Cầm lấy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương