Trần Bảo Hương ở trong thành đợi hai ngày, tính toán rằng Trình Hoài Lập chắc hẳn đã đến Nam Châu, bèn bắt đầu điểm binh lực để truy đuổi về hướng đó.

Hoàng thượng đã dặn, nếu bắt được hắn giữa đường thì tội trạng chưa đủ lớn, phải thả lưới dài mới bắt được cá lớn.

Trần Bảo Hương đinh ninh rằng Hoàng thượng sẽ cấp đủ binh lực, chỉ cần nàng đến Nam Châu là có thể lập tức bắt người về.

Nào ngờ, Hoàng thượng mỉm cười nói với nàng: “Hai vạn binh lực chẳng phải là quá phô trương sao? Với bản lĩnh của ngươi, hai ngàn là đủ rồi… Đừng có nôn nóng, đây là Ngự Thư Phòng, nghe trẫm nói hết đã.

“Nha môn Nam Châu sẽ phối hợp để ngươi điều động binh mã. Khi đó ngươi muốn bao nhiêu người chẳng phải vẫn là do ngươi quyết định hay sao? Nhưng nhìn bên ngoài, thì chỉ có ngươi dẫn hai ngàn binh mà đánh tan bốn ngàn kỵ binh của chúng, nghe qua đã thấy oai phong, trẫm cũng vì nghĩ cho ngươi đấy thôi.