Trần Bảo Hương bị Trương Tri Tự kéo đi, chỉ cần nhìn xuống một chút là nàng có thể thấy trên cổ tay hắn đã nổi lên vài mẩn đỏ. Ngón tay hắn vương bùn đất, đôi dép cỏ thì không vừa chân. Thế nhưng, hắn trông lại có vẻ tự tin hơn trước rất nhiều, đầu ngẩng cao như thể đang tiến ra chiến trận. Nụ cười thoáng hiện trong mắt nàng, Trần Bảo Hương bước theo và khẽ hỏi: “Nhiệm vụ của chúng ta là gì đây? “Ta phụ trách kiểm kê số lượng sản phẩm, còn nàng giám sát quá trình nấu muối, Trương Tri Tự đáp. “Cuối ngày chúng ta sẽ gặp nhau ở ngã ba đường. Trần Bảo Hương chớp mắt, hỏi tiếp: “Ninh Túc đã phải chi bao nhiêu để mua hai vị trí này? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương