Trương Tri Tự xòe tay ra: “Hồi đó chính nàng nói, bảo ta đừng quá phung phí, nàng không nuôi nổi ta – ta cứ tưởng nàng luôn có ý định nuôi ta cơ đấy. “Ta… ta chỉ nói vậy thôi mà. “Hối hận rồi? Hắn liếc mắt qua nhìn nàng. Trần Bảo Hương nuốt cơn giận vào trong: “Không hối hận, là nên thế mà, Ngài cũng chẳng tiêu bao nhiêu cả. Nghĩ lại cũng đúng, người này ngoài ngủ ở chỗ nàng, những khoản chi tiêu khác đều không đụng đến tiền của nàng, nếu không tự kiếm sống thì làm sao mà còn có thể tiếp tục tiêu pha bậy bạ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương