Trần Bảo Hương đột nhiên ngước mắt lên.

Người đàn ông đứng trước mặt nàng vẫn như lần đầu nàng gặp, đôi mắt sắc sảo, cặp lông mày như sắt thép, và bộ râu quai nón đầy nam tính.

Nhưng giờ đây, hắn đã thu lại khí thế dọa người, không còn vẻ kiêu ngạo, chỉ đứng cúi đầu, như một thanh đao dài không cách nào tránh khỏi rỉ sét.

“Điện hạ muốn gì, trong lòng ta hiểu rõ, hắn nói, “Làm như mong muốn của nàng cũng là lựa chọn tốt nhất mà ta có thể làm lúc này.

“Tướng quân. Trần Bảo Hương không kìm được lên tiếng nhắc nhở, “Bệ hạ luôn coi trọng ngài, mới giao phó cấm hành quân cho ngài. Nếu phát hiện ngài có ý như thế này, thì ngài sẽ gặp khó khăn hơn cả Phượng Khanh.