Màn sa mờ ảo, cô nương run rẩy ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng chạm phải ánh mắt của Tạ Lan Đình. Tạ Lan Đình khẽ hít một hơi lạnh, nắm chặt cổ tay nàng rồi quay sang hỏi Hoa Nương: “Người này tới đây từ khi nào?” Hoa Nương bị phản ứng của hắn làm giật mình, vội vàng giải thích: “Là người mới đến từ đầu tháng, vừa đến không lâu, chỉ biết gảy được hai khúc đàn tỳ bà.” Tự nhận thấy mình thất thố, Tạ Lan Đình hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Ta sẽ giữ nàng lại. “Được thôi, Dung Nương, hãy biểu diễn cho thật tốt nhé. Hoa Nương vẫy tay gọi các cô nương khác rời khỏi phòng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương